Chương :
“Không nghe điện thoại à? So với chuyện em cố chấp tự ái, cố tình gọi điện cho anh nhưng chỉ mới vừa có một hồi chuông đã ngắt điện thoại, thì ai quá đáng hơn?” Lục Cẩn Phàm nhìn chằm chằm vào mặt cô rồi trầm giọng nói: “Hôm đó anh vừa đến Hải Thành thì có hội nghị khẩn cấp với công ty chi nhánh đã từng liên hệ trước đó, anh vừa ra khỏi Đại học T thì có xe riêng đến đón.
Điện thoại di động để chế độ yên lặng, đến khi anh mở văn kiện của công ty rối kiểm tra điện thoại thì mới thấy hai cuộc gọi nhỡ của em.”
Hạ Mộc Ngôn không trả lời, ánh mắt vẫn không vui lên được.
“Nói tiếp cũng thú vị đấy.” Tay anh chống sát bên cổ cô: “Nguyên một tháng, lần đầu tiên em gọi chỉ vang một hồi chuông là tắt ngay.
Lần thứ hai gọi điện thoại cũng đã là một tháng sau.
Anh không nghe máy thì em lập tức mượn rượu giải sầu.
Ngẫm kỹ lại thì em thật sự trải qua một tháng này rất thoải mái, vui hay không vui thì cũng thản nhiên như không, đến cả lý do chạy đi uống rượu cũng hoàn hảo không chê vào đâu được.” Nghe qua cũng biết anh nói như vậy là cố ý châm chọc cô, tuy không thâm thúy nhưng cũng dần dỗi châm biếm.
Hết lần này đến lần khác, anh chạm vào chỗ đau của cô.
Hạ Mộc Ngôn mất một hồi lâu không biết phải nói gì.
Nam Hành và Phong Lăng vẫn còn ở ngoài, cô thật sự không muốn ồn ào ở đây.
Hơn nữa hai người đứng trong bếp cũng đã lâu, cần phải đi ra ngoài trước đã.
Cô đang định giơ tay lên tiếp tục đẩy anh ra thì anh vẫn không buông tay xuống: “Còn ấm ức gì nữa thì nói thẳng ra đi, cứ nhịn mãi trong lòng phát nghẹn đấy, nói hết đi.” Ánh mắt anh quá sâu, quá mãnh liệt, giam giữ cô ở vách tường, có muốn tránh né cũng không được.
Hạ Mộc Ngôn nhìn gương mặt Lục Cẩn Phàm đang gần trong gang tấc thì hốt hoảng nhớ đến cảm giác một tháng này thiếu vắng, không chạm được tới anh mà nghiến răng nói: “Chẳng phải em vừa nói rồi sao? Em nào dám oán hận điều gì? Nói đến giận, em cũng không giận dai bằng anh, nói đến nhẫn tâm, em cũng không tàn nhẫn như anh.” Vừa nói cổ vừa cố ép người mình sát vào vách tường.
Dù khoảng cách giữa anh với cổ chỉ có vài ly thì cô cũng vẫn muốn cách xa ra một chút, nhưng người vẫn dính vào ngực anh.
Lục Cẩn Phàm nhìn cô, thấy động tác cô kháng cự lại sự thân mật của mình thì ánh mắt sắc lạnh đi.
Anh không cho cô cơ hội tiếp tục kéo giãn khoảng cách, cúi người đè xuống kiên quyết giam hãm cô.
Anh ghé vào môi cô trầm giọng nói: “Em cần yên tĩnh, anh để cho em được yên tĩnh.
Một tháng dài lắm sao? Trước đây chẳng phải em nói muốn sống xa anh ba tháng để trải nghiệm cảm giác yêu xa còn gì?” Hạ Mộc Ngôn: “…”
Một tháng không hề dài.
Nhưng một tháng không được gặp anh, cũng không nhận được tin tức gì của anh, thì vô cùng dài, dài đến mức khiến cô mất đi niềm tin vào cuộc sống.
Hạ Mộc Ngôn không chịu nổi nữa.
Dù sao cũng đã nói đến nước này rồi, cũng không cần thiết phải kìm nén nữa.
Cô bất chợt nói: “Cứ coi như ngày hôm đó em chạm đến giới hạn của anh, anh bực bội vì em không tin tưởng anh, nhưng anh cứ bỏ đi cả tháng như vậy, hoàn toàn lờ em đi, rất an nhiên thoải mái đúng không?”
“Anh không lờ em.”
“Vậy anh làm gì mà một tháng liền không có tin tức?”
“Dành thời gian đi giải quyết một chuyện không đáng có trong quá khứ.” Giải quyết: Quá khứ? Tuy anh không nói thẳng, nhưng xem như Hạ Mộc Ngôn cũng lờ mờ hiểu ra.
Một tháng trước, có chất vấn anh về người được gọi là hôn thê của anh, anh đã nói, anh sẽ xử lý.
Vì vậy, hóa ra anh đi…
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh, cánh tay đang cầm chai nước lập tức thõng xuống.
Lục Cẩn Phàm phản ứng nhanh nhạy bắt lấy chai nước suýt chút nữa bị rơi xuống, đặt lên tủ bát ở gần đấy.
Vậy hóa ra một tháng trước, anh đi giải quyết những chuyện kia sao?