Chương :
Nhưng với cô mà nói, còn chưa gặp mặt tình địch mà người ta đã bị hạ gục thì có phải là cô không có tính chiến đấu không?
Sau khi về đến căn hộ, Lục Cẩn Phàm xuống xe rồi dắt tay cô.
Bàn tay anh nắm trọn bàn tay cô.
Cô liếc sang nhìn anh, phát hiện ra Lục Cẩn Phàm gần như luôn luôn duy trì trạng thái vốn có.
Cho đến bây giờ chưa bao giờ anh có sự thay đổi đột ngột nào, bất luận là cách ứng xử trong công việc hay thể hiện dáng vẻ bên ngoài thì anh vẫn rất vững vàng.
“Tối hôm đó em buông thả đi uống rượu vì thật ra em biết đã có Phong Lăng ở bên cạnh, nên mới yên tâm thoải mái như vậy.” Hạ Mộc Ngôn lại nhìn anh nói: “Hôm đó không phải anh đi thẳng đến chỗ em uống rượu mà đưa em về chứ?”
“Em không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ say như chết của em được Phong Lăng đỡ ra ngoài, hay vì không muốn cho anh biết em say đến nỗi cả mặt anh cũng không nhận ra?” Mới đầu Lục Cẩn Phàm nghe cô nhắc đến chuyện uống rượu thì gần như không để ý đến cô.
Nhưng vừa vào thang máy thì anh mới không mặn không nhạt quăng cho cô một câu.
Hạ Mộc Ngôn: “…” Không cần hỏi cũng biết rõ ràng anh thật sự tìm thấy cô trong quán pub đó.
Vì vậy đúng là ngay cả anh cô cũng không nhận ra sao? Không đúng, lúc ấy cô chỉ có cảm giác mình nhìn nhầm rồi, cho rằng đó chỉ làm áo giác.
Làm gì có chuyện cô không nhận ra Lục Cẩn Phàm.
Vào thang máy, Lục Cẩn Phàm quẹt thẻ, không quay lại nhìn cô.
Hạ Mộc Ngôn biết mình đã hứa với anh sẽ không uống rượu nữa, thế nhưng cô còn cố tình đi mượn rượu giải sầu.
Vừa rồi hẳn là Lục Cẩn Phàm không muốn so đo trong lúc dỗ dành cô, nhưng rõ ràng anh vẫn bất mãn với chuyện cổ uống rượu.
Hạ Mộc Ngôn kiên trì đứng bên cạnh anh, nhìn bóng hai người trên cánh cửa thang máy đóng kín.
Ánh mắt cô vừa chạm ánh mắt của anh thì có tựa người vào cánh tay anh: “Sau này kể cả em có uống rượu thì cũng chỉ uống rượu mừng, vui vẻ uống, không bao giờ giận dỗi anh rồi mượn rượu giải sầu nữa.” Lúc này anh mới nhướng mắt nhìn cô trong cửa kính: “Nghĩa là em không có ý định ngưng uống rượu, mà chỉ uống rượu mừng hả? Em nên từ bỏ ý định còn có thể uống rượu này ngay đi.” Hạ Mộc Ngôn bĩu môi.
Thang máy đi đến tầng của họ thì dừng lại, cô đi theo anh ra khỏi thang máy.
Trước khi về nhà, mọi người đã ăn qua loa ở chỗ của Nam Hành nên bây giờ Hạ Mộc Ngôn không thấy đói bụng.
Sau khi đi vào bật đèn, cô vừa cởi giày vừa đảo mắt nhìn Lục Cẩn Phàm lấy đôi dép lê màu xám tro ra thay.
Người đàn ông mất tích một tháng vừa quay về, tâm trạng trống vắng của cô lập tức được lấp đầy.
Cô nhất thời không gọi tên được cảm xúc của mình nhưng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây thời gian biểu ở trường của Hạ Mộc Ngôn kín bưng, cứ đến giờ là cô lại mệt rã rời theo thói quen.
Dù sao cũng đã sắp mười một giờ, cô cởi áo khoác chui thẳng vào phòng tắm, định tắm qua rồi đi ngủ luôn.
Vì quá mệt nên cô cũng không ngâm bồn mà tắm trực tiếp dưới vòi sen.
Thế nhưng cửa phòng bất ngờ mở ra.
Gương mặt buồn ngủ của cô ngước lên, nhất thời không phản ứng kịp, chỉ nhìn thấy người đàn Ông Lục áo sơ mi và quần âu giẫm chân lên sàn nhà đẫm nước, cứ như vậy mà bước vào trong làn hơi nước mờ mịt.
Một tay anh giam hãm vòng eo cô, tay kia tắt vòi sen, trong nháy mắt bề ngang người cô lên.
Hạ Mộc Ngôn buồn ngủ đến lơ mơ: “Em còn chưa tắm xong, anh định làm gì?”
“Đợi lát nữa tắm cùng nhau.”
“…?!”
Hạ Mộc Ngôn bị anh ôm ra khỏi phòng tắm, trên người không có gì che đậy, đừng nói quần áo, đến cả khăn tắm cũng không có.
Cả người cô cứ trần trụi bị anh ôm ra ngoài như vậy.