Chương :
Khi người bên ngoài vừa phát hiện cô gọi điện thoại, Hạ Mộc Ngôn đã tắt máy, bỏ điện thoại xuống, lại lấy ra một thỏi son thoa sơ qua trên môi, rồi quay đầu lại, nói với người đang chờ ngoài cửa: “Đi thôi, xin dẫn đường.” Sau khi đi thang máy tới tầng lầu có phòng VIP số , người kia dẫn cô tới phòng VIP ở trong cùng.
Khi tới cửa, anh ta mở cửa ra, quay đầu lại ra hiệu cho Hạ Mộc Ngôn đi vào.
Cửa này tuy giống cửa phòng VIP, nhưng bên trong không hề có âm thanh nào cả.
Hạ Mộc Ngôn đứng ở ngoài cửa, chưa bước vào: “Chẳng phải anh đã nói ba tôi và mấy người bạn đang uống rượu trong này sao? Thư ký Chu cũng ở trong đó chứ? Sao không có tiếng động gì cả?”
“Chủ tịch Hạ ở phòng VIP bên cạnh.
Ông ấy nhớ Cô Hạ, lại biết cô không thích kiểu uống rượu xã giao như thế này, nhưng nếu cô tới thì nhất định sẽ bị mời mấy ly.
Bởi vậy ông ấy bảo cổ ở đây đợi ông ấy.
Cô Hạ đừng gấp gáp, để tôi đi hỏi Thư ký Chu một chút, xem khi nào Chủ tịch Hạ có thể tới.” Hạ Mộc Ngôn cảm thấy chuyện này rất có uẩn khúc.
Mặc dù Thư ký Chu đã làm việc nhiều năm ở Hạ thị, nhưng xem ra cũng không quá đáng tin.
Lui về phía sau cách cánh cửa kia một chút, Hạ Mộc Ngôn nghiêng tại lắng nghe, quả thật phòng bên có tiếng người và tiếng cụng ly: “Không sao, từ nhỏ ba tôi đã không cho tôi uống rượu.
Chuyện này ai cũng biết mà, dù tôi bước vào cũng không sao.” Ngươi kia do dự một chút, mới nói: “Được rồi.” Anh ta xoay người lại, đi tới phòng bên cạnh, mở cửa ra, nói: “Cô Hạ, xin mời!”
Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới đi vào.
Nhưng vừa vào trong, cô thấy bên trong hoàn toàn không có một bóng người, chỉ thấy màn hình tivi mấy chục inches trên tường đang chiếu cảnh tiệc tùng và hát karaoke.
Cô vụt xoay người lại, nhưng cánh cửa phía sau lưng cô đã “Rầm” một tiếng đóng lại.
Cô cầm điện thoại di động lên xem, quả nhiên trong phòng VIP này không có tín hiệu di động.
Dù là căn phòng bên cạnh hay căn phòng này cũng đã được đối phương dựa vào tính cách cẩn thận của cô mà đặc biệt sắp xếp.
Trong phòng chỉ có một mình cô, ngọn đèn trong phòng sáng rực, bàn trà và sofa rất sạch sẽ, không hề có một chai rượu nào.
Chỉ có một chén trà đang bốc lên một làn khói trắng, được đặt ở giữa bàn trà.
Điều này cho thấy người ngồi ở chỗ này vừa mới rời đi không lâu.
Hạ Mộc Ngôn không đưa tay chạm vào, nhìn quanh phòng rồi xoay người đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tầng lầu này tuy không cao lắm nhưng bên ngoài không có bất cứ vật gì hỗ trợ, không có cách nào đi ra khỏi đây.
Thư ký Chu làm việc cho ba có nhiều năm như vậy, sẽ không dễ dàng lung lay mà bán đứng cô.
Rốt cuộc ai là người có bản lĩnh lớn đến mức có thể mua chuộc được Thư ký Chu? Bỗng nhiên cơn buồn ngủ ập tới hết sức bất ngờ.
Bất giác Hạ Mộc Ngôn ngáp dài, đầu càng lúc càng gục xuống.
Vì cô đang đứng nên khi đầu thình lình gục xuống một cái thì cô liền giật mình tỉnh táo lại.
Chỉ là trong lúc nhất thời, ý nghĩ trong đầu cô như quện lại thành một mớ hỗn độn.
Theo phản xạ, cô cầm điện thoại di động lên xem giờ.
Cô mới bước vào đây có năm phút mà đã ra nông nỗi này rồi! Quả nhiên là có chuyện! Hạ Mộc Ngôn xoay người lại định bước tới mở cửa sổ, nhưng đi chưa được nửa đường thì người cô đã mềm nhũn, ngã xuống sofa.
Cô vỗ vỗ trán, càng lúc cảm giác chóng mặt càng nhanh chóng tăng lên.
Đầu cô rất nặng, tầm nhìn cũng hơi mơ hồ.
Hạ Mộc Ngôn siết chặt tay, bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay mới tạm thời giữ được sự tỉnh táo.
Đã từng trải qua quá nhiều chuyện, làm sao cô không hiểu loại tình huống này được.
Trong căn phòng này có vấn đề!