Chương :
Bây giờ, mặc dù cô không thể chấp nhận sự thật này, nhưng ít ra cô cũng không quá kinh ngạc.
Lục Cẩn Phàm nói không sai, Hạ Mộng Nhiên tưởng rằng có thể dùng chuyện này làm đòn sát thủ để khiến cô gục ngã, thật sự là quá ngu ngốc.
Nếu Hạ Mộc Ngôn vẫn là cô nàng Hạ Mộc Ngôn hay ỷ lại trước kia của nhà họ Hạ, thì có thể cô sẽ khó mà tiếp nhận chuyện này ngay lập tức.
Nhưng hôm nay cô đã không còn là Hạ Mộc Ngôn của ngày xưa nữa.
Bất kể sự thật là thế nào, Hạ Mộc Ngôn cũng hoàn toàn không hề có ý nương tựa vào nhà họ Hạ. Nếu có, cũng chỉ là cô không thể dứt bỏ lòng biết ơn và tình cảm cha con với Hạ Hoằng Văn.
Lại một lần nữa đối diện với ánh mắt ngạo mạn của Hạ Mộng Nhiên, đôi mắt bình tĩnh và lạnh lùng của Hạ Mộc Ngôn tràn ngập vẻ châm biếm: “Có thể từ trước đến nay cô vẫn luôn xem trọng những thứ mà cho tới bây giờ, tôi không hề ra sức chiếm giữ. Cho nên, những chuyện tự cô cho là đúng kia, ngoài việc khiến trong lòng cô cảm thấy có chút dễ chịu ra thì còn có tác dụng gì chứ?”
Ánh mắt Hạ Mộng Nhiên hơi khựng lại, cô ta liền nhân cơ hội bắt thóp: “Nếu nói như vậy, cho tới bây giờ, ngay cả cuộc hôn nhân với Lục Cẩn Phàm, cô cũng không hề tận lực nắm giữ?”
Hạ Mộc Ngôn liếc nhìn cô ta, ánh mắt trong veo: “Chính vì cuộc hôn nhân này là thứ duy nhất mà tôi ra sức nắm giữ, chính vì tôi đã có được người đàn ông mà cô luôn mong muốn nhưng không chiếm đoạt được, cho nên cô mới hận tôi đến mức này, mới bất chấp tình chị em hai mươi năm. Không chỉ lúc thì công khai, lúc lại ngấm ngầm tìm cách hại tôi, mà thậm chí còn mấy lần bày mưu tính kế, cô muốn đưa tôi vào chỗ chết phải không?”
“Cô là cái thứ mà ngay cả cha mình là ai còn không biết, ai cho phép cô đứng đó mà nghênh ngang nói…”
Hạ Mộng Nhiên đang định đốp chát lại một câu thật sắc bén thì Lục Cẩn Phàm đã nắm lấy tay Hạ Mộc Ngôn rồi không thèm nhìn ai đi thẳng ra hành lang, sải bước về phía phòng VIP ở phía sau.
Cửa phòng VIP mở ra rồi đóng lại, Hạ Mộc Ngôn bị anh đẩy vào trong.
Cô ngước lên nhìn thấy đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng. Anh khẽ gọi cô: “Noãn Noãn.”
Tâm trạng vốn bắt đầu dao động và bất an của Hạ Mộc Ngôn vì chuyện vừa rồi, chỉ trong giây lát đã bình tĩnh trở lại.
Cô lên tiếng, giọng ôn hòa và bình tĩnh: “Năng lực chống đỡ đả kích của em mạnh mẽ hơn anh tưởng nhiều. Em không sao đâu, chỉ là có một số chuyện cần phải có thời gian để thích nghi.”
Lục Cẩn Phàm nhìn cô đăm đăm: “Về chuyện thân thế, em đừng nghe bất cứ ai nói lung tung, tìm dịp nào đó nói chuyện với ba em. Dù sao thì chân tướng sự việc cũng không đơn giản như từ miệng người khác nói đâu.”
Hạ Mộc Ngôn gật đầu.
Anh dịu dàng mà điềm tĩnh đưa tay lên vuốt tóc cô: “Em vừa trúng thuốc mê, bây giờ không phải lúc thích hợp nói nhiều với bọn họ, chuyện này nói sau đi.”
Hạ Mộc Ngôn lại gật đầu.
Cũng không hẳn là mờ mịt, nhưng vào lúc này, cô hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của Lục Cẩn Phàm. Dù sao anh cũng quan tâm tới tâm trạng của cô, mà vừa rồi cũng đúng lúc cô không muốn tranh cãi nảy lửa với Hạ Mộng Nhiên nữa.
Tuy cô không quá kích động, nhưng cơ thể cô hầu như không còn chút sức lực nào, cả người như nhũn ra. Cô để mặc anh ôm mình, không để cô đi ra ngoài.
Khi Lục Cẩn Phàm rời khỏi phòng VIP, đám người chờ ở bên ngoài, ngoài Thịnh Dịch Hàn với ánh mắt u tối vẫn thản nhiên như không, thì những người khác thấy anh đi ra đều nhìn anh với vẻ dè chừng.
Hạ Mộc Ngôn cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào.
Cô chờ khoảng hơn mười phút thì Lục Cẩn Phàm quay lại dẫn cô đi.
Người ngoài hành lang đã bỏ đi hơn phân nửa. Hạ Mộc Ngôn khoác trên người chiếc áo của Lục Cẩn Phàm, nghe anh khẽ nói bên tai: “Em cứ đi thẳng, không cần nói gì cả.”
Lúc này không hiểu sao Hạ Mộng Nhiên cứ đứng đó cắn môi không lên tiếng, nhưng rõ ràng ánh mắt vẫn tràn ngập oán hận nhìn Hạ Mộc Ngôn.
Nhưng dù sao, ở trước mặt Lục Cẩn Phàm, cô ta vẫn không dám làm bừa.
Giờ phút này, cô ta giống như một tên hề đã kết thúc vai diễn nhưng vẫn đang nghiến răng nghiến lợi lườm nguýt người khác.
Hạ Mộc Ngôn đi ngang qua cô ta. Từ trước đến nay, quan hệ giữa hai người thoạt nhìn như mặt biển gió êm sóng lặng, nhưng thật ra bên dưới ẩn giấu sóng thần.
Khi sắp đi qua chỗ Hạ Mộng Nhiên đang đứng, đột nhiên Hạ Mộc Ngôn dừng lại, thản nhiên nhìn cô ta: “Mộng Nhiên, như vậy thì… ngay cả quan hệ chị em ruột của chúng ta cũng đã không còn tồn tại rồi, đúng không?”