Chương :
Sau khi về nhà, anh lại dỗ dành cô uống thuốc. Đã bắt đầu hừng đông, cô mệt mỏi và mơ mơ màng màng bê bát thuốc lên uống. Thuốc đắng đến mức cô suýt khóc, nhưng khi ngước mắt lên, thấy Lục Cẩn Phàm đang chăm chú nhìn mình, dáng vẻ chắc chắn nếu cô phun ra thì anh sẽ lại lấy một thang thuốc khác cho cô uống.
Cuối cùng, khi thấy cô tự bịt mũi, uống hết bát thuốc một cách đầy cam chịu, ánh mắt anh mới trở nên ấm áp hơn một chút: “Thế mới ngoan, đi tắm rồi đi ngủ thôi.”
Rốt cuộc, Hạ Mộc Ngôn cũng xong nhiệm vụ, cô leo lên giường, đắp chăn rồi ngủ ngay.
Thế nhưng trong lúc đang ngủ, Hạ Mộc Ngôn cảm thấy lòng bàn chân của mình chợt ấm lên. Cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy anh đang ôm thân hình cuộn tròn trong tư thế ngủ của cô, đồng thời đưa tay nắm lấy hai bàn chân cô, lòng bàn tay anh rất ấm.
“Anh làm gì vậy?” Cô lơ mơ hỏi.
“Anh ôm em một chút, được chứ?”
“Dạ…”
“Sau này, khi nào tay chân bị lạnh, thì cứ nói cho anh biết, anh sẽ chuẩn bị sẵn túi chườm nóng trong nhà cho em.” Anh đăm đăm nhìn khuôn mặt ngái ngủ của cô. Cái dáng vẻ đang ngủ chợt giật mình thức giấc, vẫn còn mơ hồ nửa tỉnh nửa thức của cô rất dễ khiến người khác muốn phạm tội.
Hầu kết của anh nhấp nhô lên xuống. Khi cô gật đầu “Dạ” một tiếng, anh cúi xuống, hôn lên giữa mi tâm của cô rồi nói: “Ngủ đi.”
Lục Cẩn Phàm sẽ ở lại thành phố T khoảng nửa tháng. Trong nửa tháng này, Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không có cơ hội quay về ký túc xá ngủ. Đương nhiên cũng có thể nói, cô hoàn toàn không có ý định trở về đó ngủ.
Sau giờ tan tầm, boss Lục về nhà, việc đầu tiên là làm cơm cho cô ăn. Đây chính là đãi ngộ mà lúc ở Hải Thành cô không được hưởng.
Nhưng Lục Cẩn Phàm không có thời gian đích thân đi mua thức ăn. Nguyên liệu nấu ăn đều do dì lớn tuổi anh thuê trước đó đúng hẹn đưa tới hàng ngày. Dì ấy mang thức ăn đến phòng bếp, chỉ nhặt rau, rửa cá, thịt rồi để lại ở đó.
Tuy dì ấy rất muốn ở lại giúp ông bà Lục làm cơm, nhưng dì lại nghĩ, mình không nên làm ảnh hưởng tới sự ngọt ngào ân ái thường nhật của cặp vợ chồng son.
Hạ Mộc Ngôn lăng xăng chạy tới chạy lui giúp Lục Cẩn Phàm làm cơm. Trước đây cô còn tưởng rằng có thể dùng tay nghề nấu ăn của mình thông qua dạ dày mà đến với trái tim anh.
Nhưng bây giờ, người làm điều đó lại là anh.
“Anh cần lấy khay không?”
“Cần em rửa rau không?”
“Em thái gừng giúp anh nhé?”
“Cần bóc vỏ tỏi không?”
Lúc này cô toàn làm những việc như vậy. Đây đều là những việc cô tự sốt sắng đề nghị, bằng không Lục Cẩn Phàm sẽ “bắt” cô ngồi trên sofa xem tivi, không để cô làm bất cứ việc gì.
Cô cảm thấy rất áy náy nên tới giúp anh một tay.
Lúc dùng cơm, Lục Cẩn Phàm liếc nhìn Hạ Mộc Ngôn phồng má lên hưởng thụ món ăn ngon rồi nói: “Cuối tuần này lãnh đạo Sở Giáo dục và lãnh đạo Đại học T của em đãi tiệc, anh từ chối mấy ngày nay mà không được. Em có muốn đi cùng anh không?
“Lãnh đạo trường? Em tham dự thì chẳng phải là lộ hết rồi à?”
“Lãnh đạo trường có phải là bạn học của em đâu. Biết em là bà Lục, miệng họ sẽ càng kín như bưng, em không cần lo lắng về chuyện này.”
“Để em suy nghĩ đã.”
“Còn phải suy nghĩ? Hiệu trưởng của em sẽ dẫn theo cô con gái vừa tốt nghiệp thạc sĩ của ông ấy đến dự tiệc đấy. Ông ấy muốn giới thiệu con gái cho anh mấy lần rồi, em chắc chắn không đi sao?”
“…”
“Sao lại lườm anh?”
“Lục Cẩn Phàm, anh có nhiều mối tình qua đường lắm phải không?”
“Anh có mối tình qua đường bao giờ?”