Chương :
Lục Cẩn Phàm cúi đầu, thấy cô sắp ứa nước mắt thì hôn lên môi cô: “Em khẳng định đêm đó chỉ cảm thấy đau?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Đêm đó anh bị bỏ thuốc, tính cả hai kiếp thì cũng xem như cô đã trải nghiệm hai lần. Lần đầu thật sự là đau muốn chết, ngoài khóc lóc cầu xin ra, cô còn van anh buông tha cho mình.
Nhưng sau đó…
Sau đó, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, tiếng khóc của cô dần dần thay đổi, thay đổi đến nỗi không còn là chính cô nữa.
Nhưng lúc ấy cô còn có chút mơ màng, thậm chí cũng không biết mình đã sống lại, làm sao… cô vẫn nhớ rõ như vậy được chứ…
Anh nhất định muốn cô phải nhớ lại sao?
Người đàn ông trên đỉnh đầu cô khẽ nheo đôi mắt đen: “Nhớ lại chưa?”
Hạ Mộc Ngôn làm gì dám nhớ lại mình thảm thương thế nào sau khi trải qua đêm hôm đó, cô bèn vùi đầu vào chăn, không muốn trả lời anh.
Nhưng cô càng không muốn trả lời thì anh càng không bỏ qua.
Mỗi nụ hôn đều tập trung tấn công vào chỗ mẫn cảm của cô, những nơi được vuốt ve cứ như lửa cháy lan ra đồng cỏ, thiêu đốt cô thành tro bụi.
“Em không biết…”
“Không biết?”
“Đã nhiều ngày vậy rồi… Em không nhớ…”
“Nhất định phải nhớ.”
“Không muốn…”
Người đàn ông này! Vạch trần những ham muốn dục vọng cô đã chôn sâu trong lòng nhưng lại kề cà không thỏa mãn cô, mà khiêu khích cô, kích thích cô, hôn cô, trêu chọc cô. Rõ ràng là đạn đã lên nòng nhưng vẫn không cho cô!
“Lục Cẩn Phàm… anh…”
“Nhớ lại chưa?”
“Á… Đừng hôn nơi đó…”
“Nói.”
“Em thật sự không nhớ…”
Bình thường Lục Cẩn Phàm không phải thế này!
Đây là lạnh lùng? Đây là cấm dục? Sao cô vừa khỏi bệnh là anh liền thay đổi. Đúng là muốn bao nhiêu vô lại thì có bấy nhiêu vô lại mà!
Cô vùi đầu vào cổ anh, uất ức nói: “Anh thật quá đáng…”
Anh cười khẽ: “Anh quá đáng?”
“Đúng! Anh quá đáng!”
“Kết hôn nửa năm, anh đã buông tha cho em nhiều lần, vậy là quá đáng sao?”
Hạ Mộc Ngôn vùi đầu vào cổ anh không nói câu nào.
Thấy cô đột nhiên ngoan ngoãn, có lẽ Lục Cẩn Phàm rất hài lòng. Bởi vì hơi thở của cô phả lên cổ mà nhịp thở của anh đã không còn ổn định, dần dần trở nên nặng nề rối loạn, nhưng giọng nói vẫn lười biếng như cũ: “Ngoan, đừng khép chân như thế, tách ra nào…”
Bây giờ Hạ Mộc Ngôn đã hoàn toàn không còn khả năng suy nghĩ, vô thức di chuyển chân mình theo lời anh nói. Người đàn ông nào nhìn thấy thái độ ngoan ngoãn Lục người chém giết này cũng sẽ nóng người.
“Cô Mộng Nhiên? Sao cô vẫn chưa ngủ?”
Ngoài cửa đột nhiên vọng vào tiếng người giúp việc đi ngang qua, còn nhỏ giọng thắc mắc.
Hạ Mộc Ngôn không thể nào tin được Hạ Mộng Nhiên quay trở lại, đã thế còn ở ngoài cửa nghe lén!
Hạ Mộng Nhiên nấp ngoài cửa cũng không giấu giếm nữa, thong thả đi qua đi lại ở cửa ra vào: “Tôi không ngủ được, lúc nãy ăn nhiều quá nên muốn đi qua đi lại một lát cho tiêu rồi đi ngủ.”
Người giúp việc gật đầu, rồi cầm đồ trong tay định rời đi.
Nhưng Hạ Mộng Nhiên lại tinh mắt thấy được món đồ mà người giúp việc đang cầm, lập tức cất giọng the thé: “Cô cầm thứ này làm gì? Đây là quà mà anh Thịnh tặng cho chị tôi! Tại sao lại ở đây? Cô cất đi mau, tiêu hủy luôn đi, đừng để anh Cẩn Phàm nhìn thấy!”