Yêu Một Người Nợ Một Đời

chương 544

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

“Em nghĩ anh yếu đến vậy sao? Nắm tay cũng có thể làm tổn thương đến lưng?” Câu nói này của anh rõ ràng là bình tĩnh trần thuật, nhưng lại nghe như trêu chọc, thậm chí còn dường như xen lẫn chút uất ức muốn ôm vợ nhưng lại không thể.

Hạ Mộc Ngôn nằm ngửa, nhìn lên chiếc đèn dây tóc bằng thủy tinh trên trần nhà, cảm thán bệnh viện này không chỉ mạnh về trình độ chữa bệnh, mà ngay cả trang thiết bị được lắp đặt trong phòng bệnh đặc biệt này cũng thật sự sang trọng. Nếu tông màu chủ đạo không gần với màu trắng, nếu chiếc giường bệnh này không phải màu trắng, thì thật sự có thể so sánh với khách sạn năm sao.

Để không ảnh hưởng đến miệng vết thương của anh, cô nhẹ nhàng trở người trên giường, xoay mặt về phía anh: “Vậy em nhìn anh ngủ, được không?”

“… Em nhìn anh như thế thì anh ngủ thế nào được?” Giọng điệu của anh như cười mà không phải cười.

Hạ Mộc Ngôn: “Em làm thế là ảnh hưởng đến anh hả? Vậy em về phòng bệnh của mình nhé?”

Anh dừng một lát rồi chậm rãi rụt cái tay đang định nắm lấy tay cô lại, dè dặt trả lời: “Hay em cứ nằm đây đi.”

Câu tiếp theo, “… Lúc gặp ác mộng em rất dễ bị hoảng sợ. Em ở đây thì anh có thể trấn an em bất cứ lúc nào.”

Hạ Mộc Ngôn im lặng hai giây.

“Trước đây em thường gặp ác mộng lắm sao?”

Lục Cẩn Phàm bỗng lườm cô: “Trí nhớ của em còn có thể kém hơn nữa không?”

“…”

“Mấy tháng trước em phát sốt, cứ ôm lấy tay anh xin anh đừng đi, cả người run cầm cập rồi bị ác mộng đeo bám không tỉnh lại được, em không nhớ sao?”

“…”

Hình như thật sự có chuyện này.

“Hình như lâu rồi em chưa gặp lại những cơn ác mộng đó.” Cô dựa vào anh, cẩn thận áp mặt mình vào bên bả vai không bị thương của anh, buồn bã nói nhỏ.

Lục Cẩn Phàm đưa mắt nhìn cô hai giây: “Ngủ đi, có anh ở đây rồi.”

“Ừm.”

Dù thật sự không thể động đậy, nhưng anh vẫn chậm rãi nắm lấy tay cô trong chăn.

“Trên thế giới này không chỉ có đất nước hòa bình, chỉ cần muốn đi trải nghiệm, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được đất nước còn hỗn loạn hơn cả Campuchia. Những điều mắt thấy tai nghe trên chiến trường quốc gia sẽ chỉ càng khốc liệt hơn. Dành chút thời gian xem nhiều tin tức chiến trường một chút thì em sẽ không mơ thấy ác mộng vì sự sống chết của những tên tội phạm liều mạng này nữa. Máu kia là bọn chúng nên đổ, mạng kia là bọn chúng tự mình vứt đi. Tính mạng của con người quả thật rất yếu ớt, sống trong thế giới hòa bình thì càng nên trân trọng phần yên ổn này.”

“Ừm.” Hạ Mộc Ngôn biết anh đang hỗ trợ tâm lý cho cô.

Lúc trước cô từng nghe nói có nhiều người thoát khỏi vài tai nạn hơi đặc biệt hoặc quốc gia loạn lạc đều phải tìm đến bác sĩ tâm lý để hỗ trợ tâm lý. Vì vậy, có những người cả đời cũng không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh máu me chết chóc này.

Tâm lý của cô không yếu đến vậy.

Vì biên độ di chuyển tay của Lục Cẩn Phàm không lớn, nên Hạ Mộc Ngôn không đẩy tay anh ra, mà ngoan ngoãn để mặc anh nắm lấy tay mình, năm ngón tay đan nhau.

Cùng anh nằm trên một chiếc giường, cô khẽ trở mình, nhưng lại sợ mình cử động làm ảnh hưởng đến vết thương của anh, nên dù cựa người cũng rất thận trọng.

Cảm giác này giống như hai người hợp thành một vậy, tay chân liền nhau, anh đau là cô đau, vết thương của anh chính là vết thương của cô.

Vừa nãy ngoài hành lang bệnh viện hơi lạnh, nhưng trong phòng bệnh lại rất ấm. Hạ Mộc Ngôn đắp chăn kín mít, tóc vẫn chưa khô, gáy ẩm ướt vì vừa mới tắm xong. Cô khẽ kéo chăn xuống, vươn tay ra ngoài, cẩn thận xõa tung tóc ra để không nằm đè lên tóc.

Dưới ánh đèn vàng vọt trong phòng bệnh, Lục Cẩn Phàm nhìn thấy vết bỏng trên mu bàn tay cô. Đồng phục bệnh nhân màu lam nhạt che đi vết thương gần cổ tay, băng gạc y tế màu trắng quấn nhiều vòng quanh mu bàn tay cô.

“Nam Hành quen rất nhiều bác sĩ và anh em thường xuyên vào sinh ra tử, để anh bảo cậu ta lấy một ít thuốc trị thương có thể chống sẹo bỏng, sau này em bôi mỗi ngày là được.” Anh khẽ nói, giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự đau lòng.

Hạ Mộc Ngôn nhìn tay mình, cười: “Không sao đâu, chỉ là lớp da bên ngoài bị phồng rộp, sau đó lại rắc đại ít bột thảo dược nên nhìn có vẻ rất nghiêm trọng thế thôi. Hôm qua bác sĩ ở đây đã cắt bỏ lớp da lở loét trước khi bôi thuốc cho em. Lớp da bên trong cũng không bỏng nặng lắm, chỉ là có thể sẽ đỏ một thời gian, chăm sóc rồi dần dần sẽ lành lại.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio