Chương :
Phong Lăng do dự, nhìn những thứ trong tay Hạ Mộc Ngôn, thật lâu sau mới lại hỏi: “Nhìn tôi thật sự không giống phụ nữ sao?”
Hạ Mộc Ngôn ngồi trên giường chống một tay lên cằm, nhìn Phong Lăng gần đây như trĩu nặng tâm sự, bây giờ trên mặt lại có nét hoài nghi: “Trước kia khi tóc cô dài thì nhìn cực kỳ xinh, sau này không biết cô nảy ra ý định gì mà lại đi cắt ngắn như vậy. Tôi thấy tóc A K còn dài hơn cả tóc cô.”
Rõ ràng Phong Lăng không có khái niệm gì về chuyện tóc dài tóc ngắn có đẹp mắt hay không: “Tôi không có thói quen để tóc dài, để ngắn cho thoải mái.”
“Vậy khi tự soi gương nhìn thấy mái tóc ngắn của mình, cô có cảm thấy mình là con gái không?” Hạ Mộc Ngôn nhướng mày.
“Tôi rất ít khi soi gương.”
“…”
Cuối cùng Phong Lăng cũng không quá cự tuyệt Hạ Mộc Ngôn, bị Hạ Mộc Ngôn lôi vào phòng tắm. Hai cô gái đứng xoay người nhìn vào gương, xoa xoa nước lên mặt rồi mở mặt nạ ra đắp.
Lúc đầu Phong Lăng còn không biết đắp lên mặt như thế nào, Hạ Mộc Ngôn chỉ cho cô từng tí một, không ngờ một cô gái giận lên là có thể cầm súng bắn bỏ cả thế giới lại chịu thua trước cái mặt nạ dán này.
Sau khi Phong Lăng xé rách ba cái mặt nạ thì cuối cùng Hạ Mộc Ngôn cũng thành công đắp được một cái mặt nạ lành lặn lên mặt Phong Lăng.
Lúc này người người đi ngang qua phòng bệnh, không ai có thể đoán được hai người phụ nữ đang tranh thủ làm gì lúc rảnh rỗi.
A K đến gõ cửa, Hạ Mộc Ngôn lên tiếng đáp lại. Phong Lăng mới từ phòng tắm bước ra, không hề biết có người đi vào, vì vậy khi cửa vừa bị người bên ngoài đẩy ra thì bước chân Phong Lăng bỗng khựng lại.
A K vốn đến đây tìm Phong Lăng, thế nhưng vừa vào cửa anh ta đã nhìn thấy hai người phụ nữ đang đắp mặt nạ.
Thật ra Hạ Mộc Ngôn thì không vấn đề gì, chỉ có Phong Lăng nhìn thấy nét mặt kinh ngạc như sắp rơi cằm của A K thì lạnh mặt định gỡ mặt nạ trên mặt xuống.
A K cũng nhanh tay nhanh mắt bất ngờ giơ máy lên hướng về phía Phong Lăng bấm chụp.
Phong Lăng đang định gỡ mặt nạ ra bỗng sững lại: “Anh chụp ảnh tôi làm gì?”
“M nó, tôi còn sống mà có thể nhìn thấy Phong Lăng đắp mặt nạ, nhất định phải đưa ảnh này cho lão Đại xem!” A K nói xong thì cũng quên phắt luôn mục đích ban đầu đến đây. Khi Phong Lăng bước đến định cản anh ta lại thì bàn chân anh ta như bôi mỡ, trượt thẳng ra ngoài.
“A K! Anh xóa ảnh của tôi ngay!” Phong Lăng chợt nghiêng người đuổi theo.
Hạ Mộc Ngôn im lặng nhìn hai người lướt đi như gió. Không nói đến chuyện thân thủ của A K và Phong Lăng gần ngang nhau, Phong Lăng có đuổi kịp anh ta hay không vẫn là ẩn số. Dù sao A K cũng là thân cao chân dài, nhưng Phong Lăng cứ để mặt dán mặt nạ mà chạy ra ngoài, há chẳng phải định để cho cả bệnh viện này nhìn thấy sao… Phong Lăng chạy đuổi theo rất nhanh, A K chạy trốn cũng rất lẹ, như thể sợ cô đuổi kịp thì sẽ đập vỡ điện thoại của anh ta không bằng. Vì muốn tự vệ nên anh ta chạy thẳng đến phòng bệnh của Lục Cẩn Phàm. Vừa đến bên ngoài cửa thì đúng lúc nhìn thấy này Nam Hành đi ra, anh ta bèn dừng bước, trốn ra phía sau Nam Hành, rồi đảo mắt nhìn Phong Lăng đã hấp ta hấp tấp đuổi đến kịp. Anh ta đắc ý cười ha hả, làm ra vẻ được lão Đại che chở mà không sợ chết, vô cùng khoái trá.
“Đưa điện thoại cho tôi!” Ánh mắt Phong Lăng hung hãn nhìn anh ta chằm chằm.
A K chép miệng, hất cằm về phía mặt Phong Lăng: “Cô cứ để như thế mà chạy đến đây, tôi có xóa ảnh đi hay không thì có gì khác biệt đâu.”
Lúc này Phong Lăng mới khựng lại, cô ý thức được mình cứ để nguyên mặt thế này mà chạy đến đây, bất chợt nhìn sang thì đã chạm ngay phải ánh mắt của Nam Hành.
“Em làm cái quái gì thế?” Nam Hành khó hiểu nhìn cô.
Phong Lăng: “…”
Nam Hành thẳng tay lột lớp mặt nạ giấy trên mặt Phong Lăng ra. Anh ta thấy trên mặt cô có một lớp nước óng ánh thì nhíu mày, ngón tay khẽ ấn ấn sờ sờ cằm cô. Nhưng anh vừa chạm vào lớp dưỡng ướt mịn dinh dính thì lập tức tỏ vẻ ghê tởm, vẩy tay: “Cái trò gì mà lạ vậy? Vừa ướt lại vừa dính?”
Hạ Mộc Ngôn mới rửa mặt xong cũng chạy đến, từ xa đã nghe thấy tiếng phàn nàn của trai thẳng sắt thép Nam Hành.
Phong Lăng đang định đưa ống tay áo quẹt lên mặt lau đi thì Hạ Mộc Ngôn đã bước đến gần đưa chiếc khăn lông ướt cho cô, rồi lại nhìn sang khuôn mặt hóng hớt của A K và cả Nam Hành đang lau tay vào áo A K bên kia: “Quả nhiên không thể trách vì sao Phong Lăng nhà chúng ta không chút nữ tính. Ngày nào cô ấy cũng ở cùng với các anh mà nữ tính được mới là lạ.”
Phong Lăng đã lau mặt sạch sẽ, vì lau quá mạnh mà da mặt hơi ửng đỏ lên.