Chương :
Hai người không ngừng tranh chấp xô xát, Hạ Mộc Ngôn cũng chẳng còn tâm trí mà để ý phía sau chiếc xe này luôn có một chiếc xe lớn chuyên chở hàng hóa.
Tô Tuyết Ý suýt nữa bị Hạ Mộc Ngôn đẩy ra ngoài, nhưng không biết cô ta lấy sức lực từ đâu ra mà đột nhiên trở tay bóp chặt cổ Hạ Mộc Ngôn, ép Hạ Mộc Ngôn buông tay, rồi lật người đè cô lên cửa kính xe, đỏ mắt, vừa bóp cổ cô vừa rống to: “Muốn chết thì tự mày chết đi! Đừng có kéo tao theo! Mày đi chết đi!”
Hạ Mộc Ngôn khiếp sợ nhìn tia hận thù trong mắt Tô Tuyết Ý, muốn bảo cô ta tỉnh táo lại nhưng cô đã bị cô ta bóp cổ đến nỗi mặt đỏ lừ, không thể thốt nên lời. Trong nháy mắt, cả người cô gần như bị Tô Tuyết Ý đẩy ra khỏi cửa sổ. Trong lúc nửa người Hạ Mộc Ngôn lộ ra ngoài cửa xe, khóe mắt cô rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc xe hàng to lớn luôn bám sát phía sau, đồng thời cũng nhìn thấy chiếc xe Bentley màu đen đang phóng nhanh đến!
Bentley? Bentley màu đen?
Ở góc độ này cô không thể nhìn thấy rõ biển số, nhưng chiếc xe có phần quen mắt kia khiến cô nhíu chặt lông mày.
Ngay tại khoảnh khắc Hạ Mộc Ngôn phân tâm, Tô Tuyết Ý dồn sức đẩy cô ra. Lưng Hạ Mộc Ngôn ma sát với mảnh thủy tinh còn sót lại trên cửa kính xe, cô đau đến mức không còn sức phản kháng. Trong khoảnh khắc cơ thể bị đẩy ra ngoài, quán tính của chiếc xe đang lao nhanh cộng với tốc độ bị xô đẩy khiến cô có cảm giác như cơ thể bay lên trong hai giây, sau đó rơi mạnh xuống đất.
Giây phút rơi xuống đất, bàn tay Hạ Mộc Ngôn ôm chặt bụng một cách vô thức, nhưng cơ thể vẫn lăn vài vòng trên đất, xương cốt tay chân toàn thân đau đớn, đau đến nỗi như sắp ngất đi.
Gần như ngay lúc đó, chiếc xe hàng to lớn kia lao thẳng về phía cô, thậm chí còn tăng tốc độ.
Hạ Mộc Ngôn nghe thấy âm thanh thì lập tức mở choàng mắt nhìn chiếc xe hàng sắp xông về mình.
Chiếc xe này cố ý nhắm vào cô!
Ngay cả cơ hội nhảy xe mà cũng bị ngăn chặn sao? Một cơ hội sống sót cuối cùng cũng không để lại cho cô ư?
Cảm xúc hoảng sợ và tuyệt vọng nhấn chìm Hạ Mộc Ngôn… Ngay tại giây phút nghìn cân treo sợi tóc, cỗ xe Bentley màu đen ở phía sau xe hàng vài mét đột nhiên truyền đến âm thanh tăng tốc. Khoảnh khắc Hạ Mộc Ngôn sắp bị xe hàng nghiền nát thì chiếc xe Bentley màu đen xông vào tầm mắt cô với tốc độ kinh người, chắn giữa Hạ Mộc Ngôn và xe hàng!
Rầm!!!
Một tiếng nổ vang trời.
Giữa lúc chiếc xe Bentley màu đen xông đến, cô thoáng nhìn thấy biển số xe, sợi dây thần kinh trong đầu thoáng chốc đứt lìa cùng với tiếng va chạm cực đại.
“Đừng!!!”
Sự va chạm giữa hai chiếc xe khiến cơ thể Hạ Mộc Ngôn chấn động, cô lăn vào lề đường. Cơ thể không thể khống chế mà lăn vài vòng, đập mạnh vào lan can bảo vệ đường cao tốc, lập tức khoang bụng trào lên từng cơn đau như cào xé.
Bởi vì vụ tai nạn đáng sợ phía trước mà những chiếc xe phía sau nối đuôi nhau dừng lại, tiếng phanh xe vang lên liên hồi. Tiếp đó chỉ trong nháy mắt, thế giới dường như yên tĩnh lại.
Hạ Mộc Ngôn cố sức ngước mắt lên nhìn cỗ xe Bentley màu đen bị xe hàng to lớn đâm đến nỗi vỏ thép biến dạng hoàn toàn.
Xe bị đâm hỏng, rỉ từng giọt xăng xuống đất, càng ngày càng nhiều, dần dần còn có màu máu đỏ tươi hòa lẫn cùng xăng tràn ra phía ngoài…
Cả người Hạ Mộc Ngôn đau đến run rẩy, nhưng trái tim lại trống rỗng. Cô nhìn chiếc xe kia, hai tay bò trên mặt đất, nhưng dù cố sức thế nào cũng chỉ nằm im bất động. Trong bụng truyền đến cơn co thắt dữ dội, kíƈɦ ŧɦíƈɦ hệ thần kinh của cô.
“Cẩn Phàm…”
Ở nơi xa vang lên một tiếng nổ ầm ầm, không cần đoán cô cũng biết là chiếc xe Tô Tuyết Ý ngồi bốc cháy phát nổ. Ánh lửa chói lòa cùng với khói đen phủ một lớp dày đặc trên bầu trời.
Trong nháy mắt, đường cao tốc trở nên yên lặng đến nghẹt thở, cảm giác tĩnh mịch dần ngấm vào da thịt Hạ Mộc Ngôn.
Đầu óc căng thẳng, rối loạn của cô trở nên lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
Trước giờ Hạ Mộc Ngôn chưa từng cảm thấy bầu trời lại u tối như vậy.
Chiếc Bentley màu đen đỗ ở đó không nhúc nhích, xăng chảy tràn bên dưới xe phát ra vài tia lửa. Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm ánh lửa kia, vội vàng cắn răng, liều mạng muốn bò qua dập lửa, nhưng cô nỗ lực rất lâu mà chỉ di chuyển được vài centimet về phía trước.
“Bà Lục!” Tiếng nói của Phong Lăng vang lên ngay sát phía sau. Đằng sau xe hàng to lớn kia đã không có ít người lái xe đang tụ tập. Phong Lăng nhanh chóng chạy vào, đẩy đám người đó ra, đỏ mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn nằm trên mặt đất, vội vàng bước nhanh tới.