Chương :
Hạ Mộc Ngôn sững người thật lâu mới kinh ngạc quan sát anh ta lần nữa: “Thư ký nam sao?”
Thư ký Kha nghiêm túc đẩy gọng kính trên sống mũi: “Hiện nay chức vị thư ký của công ty đa quốc gia thật không dễ làm. Với lượng công việc lớn như vậy, thư ký nam càng ngày càng nhiều. Huống chi trong phòng thư ký đều có cả nam lẫn nữ, chuyện tỉ mỉ thì phân công cho thư ký nữ, còn những chuyện phức tạp và thường xuyên đi cùng Tổng Giám đốc Lục xã giao thì do thư ký nam như tôi phụ trách, phân công hết sức rõ ràng.”
Hạ Mộc Ngôn bật cười vì lời nói của anh ta.
Thật ra điều khiến cô ngạc nhiên không phải là thư ký nam. Dĩ nhiên cô biết hiện giờ có rất nhiều thư ký nam, hơn nữa vốn dĩ cả nam lẫn nữ đều có thể làm chức vị này. Có lúc đàn ông còn làm việc nhiều hơn phụ nữ, dĩ nhiên lượng công việc cũng nhiều hơn.
Hạ Mộc Ngôn kinh ngạc là vì chức vị thư ký giám đốc bên cạnh Lục Cẩn Phàm bỏ trống lâu như vậy, nhưng cuối cùng lại chọn một thư ký nam.
Nhớ lại trước đây cô còn ghen tuông suy nghĩ xem có phải lại đổi một nữ thư ký xinh đẹp nào khác đến bên cạnh anh hay không, rốt cuộc bây giờ lại là… “Bà Lục đến tìm Tổng Giám đốc Lục sao? Ông ấy ở trong văn phòng, cô có thể vào trong.” Thư ký Kha vừa nói vừa rót nước ở trong phòng trà nước.
“Tôi không gấp, anh đang làm gì vậy?”
“Tối hôm qua Tổng Giám đốc Lục thảo luận vài dự án với Shine USA. Trung Quốc và Mỹ lệch múi giờ, ông ấy đã bận rộn suốt cả đêm, vậy mà sáng hôm nay lại không nghỉ ngơi, bây giờ còn phải tiếp tục họp trực tuyến với phía bên Mỹ. Tôi sợ ông ấy không chịu nổi, cho nên muốn pha một ly cà phê cho ông ấy.” Thư ký Kha vừa nói vừa nhìn xung quanh: “Nhưng hình như ở đây không có cà phê nào ngon.”
Hạ Mộc Ngôn nhìn chiếc ly trong tay anh ta, cười khẽ: “Anh không biết Tổng Giám đốc Lục rất ít khi uống cà phê sao?”
“Không thể nào, gần đây Tổng Giám đốc Lục thường xuyên uống cà phê. Những đêm bận rộn không ngủ, ông ấy toàn dựa vào cà phê để sống qua ngày, có lúc tôi còn sợ cơ thể ông ấy không chịu nổi, nhưng đúng là gần đây Tổng Giám đốc Lục đã uống không ít cà phê. Tôi đoán chừng gói cà phê Trợ lý Thẩm mua lúc trước đã hết rồi, hiện giờ cà phê trong phòng trà nước đều là của những thư ký khác đặt ở đây, không phải của Tổng Giám đốc Lục, không biết ông ấy uống có quen không.”
Ý cười trong mắt Hạ Mộc Ngôn nhạt dần: “Gần đây anh ấy thường uống cà phê lắm à?”
Thư ký Kha gật đầu, cuối cùng anh ta cũng tìm được gói cà phê nhập khẩu, cầm lên nhìn: “Quả nhiên hết rồi.”
Vừa nói, anh ta vừa đưa gói đó cho Hạ Mộc Ngôn: “Một gói này đủ dùng trong hai tháng. Vậy mà chưa tới một tháng, Tổng Giám đốc Lục đã uống hết sạch.”
Hạ Mộc Ngôn nhìn gói cà phê, im lặng không lên tiếng, sau đó cầm lên, nói: “Nếu như anh không có việc gì thì tan làm trước đi, chuyện cà phê để tôi giải quyết.”
Thư ký Kha biết cô là bà Lục cho nên cũng không hỏi nhiều: “Nếu vậy thì làm phiền bà Lục, tôi về văn phòng thu xếp một lát. Gần đây lượng công việc của Tổng Giám đốc Lục rất lớn, nếu có thể, cô hãy khuyên ông ấy một chút, đừng bỏ bê sức khỏe làm việc cả ngày lẫn đêm. Dù ông ấy trẻ tuổi khỏe mạnh cỡ nào cũng không thể chịu đựng nổi.
“Tôi biết rồi.”
Cho đến khi Thư ký Kha rời đi, Hạ Mộc Ngôn mới đứng yên trước cửa phòng trà nước một lát, sau đó ném gói cà phê trong tay đi, xoay người rời khỏi thang máy lần nữa.
Cô xuống quán cháo dưới lầu mua một phần cháo gạo nếp táo đỏ, rồi lại mang lên lần nữa. Khi đến tầng cao nhất, thấy Thư ký Kha vẫn chưa đi, Hạ Mộc Ngôn đưa cháo cho anh ta: “Anh mang cái này vào cho Tổng Giám đốc Lục đi.”
Thư ký Kha lập tức ngửi thấy mùi cháo tỏa ra, ánh mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn sáng lên: “Cháo gạo nếp táo đỏ là món thích hợp tốt cho dạ dày, nhưng sao bà Lục không mang vào? Không phải cô đến tìm Tổng Giám đốc Lục à?”
“Tôi không muốn quấy rầy công việc của anh ấy, anh không cần bảo cháo này do tôi mua.” Hạ Mộc Ngôn nói xong liền cười với anh, thái độ rất bình tĩnh thản nhiên.
Tuy rằng Thư ký Kha làm rất tốt công việc, nhưng lại không hiểu chuyện giữa Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm như Thẩm Mục. Anh thấy Hạ Mộc Ngôn nói vậy thì cũng không nghĩ nhiều, gật đầu một cái rồi mới xoay người đi về phía văn phòng Tổng Giám đốc.
Năm phút sau, Thư ký Kha đi ra, bát cháo vẫn còn nguyên.
Vốn dĩ Hạ Mộc Ngôn đã chuẩn bị đi, nhưng cô vẫn vô thức chần chừ nán lại ở hành lang hồi lâu. Vừa quay đầu, cô đã nhìn thấy Thư ký Kha đi ra.
“Bà Lục, hay là cô vào trong đưa đi.” Một người đàn ông thân cao lưng dài như Thư ký Kha, vậy mà một tay cầm bát cháo, một tay đẩy gọng kính trên sống mũi, thất bại nói: “Tôi nói Tổng Giám đốc Lục ăn cháo rồi lại làm việc tiếp, nhưng ông ấy không để ý đến tôi, lại còn bảo tôi đổ cháo đi…”
Hạ Mộc Ngôn nheo mắt: “Chẳng lẽ anh nói cho anh ấy biết là tôi mua cháo này?”
“… Sao cô biết?” Thư ký Kha ho khan một tiếng, vẻ mặt lúng túng.
Hạ Mộc Ngôn kích động trừng mắt: “Anh nói cho anh ấy biết làm gì?”