Chương :
“Được!”
Hạ Mộc Ngôn lập tức phối hợp, Lục dù cô không biết dưới tình huống này mà anh yêu cầu như vậy là có ý gì.
Nhưng sau khi bấm thử mấy cái, cô ngước lên hoảng hốt: “Cửa bị khóa cứng, cửa sổ xe cũng bị khóa luôn rồi!”
Lần đầu tiên ánh mắt lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm thoáng rét lạnh. Chỉ trong nháy mắt chiếc xe sẽ va chạm vào chiếc xe tải, kèm theo đó là tiếng kêu gào tuyệt vọng của Hạ Mộng Nhiên, anh bất chợt đảo đầu xe đổi hướng, lao thẳng về đường ven biển không có rào chắn.
“Đừng! Cửa xe không mở được, chúng ta sẽ chết đuối!” Hạ Mộng Nhiên khàn giọng kêu gào: “Đừng, em không muốn bị chết đuối!”
Nhưng tốc độ xe đã vượt tầm kiểm soát, chân cô ta mềm nhũn đến độ đứng lên cũng không được. Cả người cô ta dính cứng ngắc vào ghế ngồi, nét mặt tràn đầy kinh hoàng.
“Em để chị yên một lúc đi!” Hạ Mộc Ngôn quay đầu lại hung dữ trợn mắt nhìn cô ta: “Em muốn ở đây để xe tải đâm nát, hay muốn chạy vào khu trung tâm đâm lung tung? Mình bỏ mạng rồi còn thuận tiện kéo theo người vô tội nữa hay sao?”
Nỗi sợ hãi đã lấn át lý trí của Hạ Mộng Nhiên: “Đụng chết người thì đụng chết người! Liên quan gì đến mình! Bây giờ lao xuống biển thì nhất định chúng ta sẽ chết! Sẽ chết đấy!”
“Nếu còn kêu loạn nữa thì chị sẽ bóp em chết trước!” Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, cô ngước mắt Lục Cẩn Phàm đang lái chiếc xe đâm vào lòng biển. Ngay lúc sườn xe đập mạnh xuống mặt biển, cô ngẩng mặt lên cười với anh.
Xe bị khống chế, cửa sổ bị khóa chết, vùng ngoại ô đồng ruộng cách khu dân cư quá xa, đằng trước không phải xe tải thì cũng là dòng xe cộ và người người ở trung tâm thành phố. Cho dù trong tình huống này, lao thẳng xe xuống biển chính là con đường chết, nhưng chỉ cần có Lục Cẩn Phàm, cô sẽ không sợ hãi.
Vừa mới rơi xuống, nước biển tràn vào không nhanh, nhưng xe càng chìm sâu thì nước tràn vào càng nhanh. Nước lạnh như băng từ từ tràn qua chân của bọn họ.
Thân xe trong nước không hề mất thăng bằng. Lục Cẩn Phàm rời tay lái, đôi mắt đen ngước lên, nhìn thấy ánh mắt của Hạ Mộc Ngôn từ trong gương chiếu hậu dành cho anh.
Tim anh như bị siết chặt. Anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô. Thế nhưng cùng một lúc, cô bất chợt giơ tay lên, nét mặt hung dữ bịt kín miệng Hạ Mộng Nhiên đang gào thét thảm thiết.
Lục Cẩn Phàm cười khẽ một tiếng.
Thân xe đang chìm sâu xuống lòng biển vô đáy với tốc độ đáng sợ.
Nước biển lạnh thấu xương tràn vào mũi miệng, cuối cùng Hạ Mộng Nhiên cũng gào không thành tiếng nữa. Nhưng vừa mới tỉnh táo lại, cô ta đã không ngừng cởi giày cao gót dưới chân ra, không ngừng đập lên cửa sổ xe kín bưng.
Biết rõ cách này tốn công vô ích, nhưng Hạ Mộc Ngôn cũng không ngăn cản cô ta. Trong nước, mở mắt ra có chút khó khăn, cô nhìn thấy tay Lục Cẩn Phàm đang lôi miếng đệm đầu của ghế lái phụ lên.
Anh muốn làm gì đây?
Chiếc xe chìm xuống càng sâu, áp lực nước biển càng lớn. Kể cả cửa xe không bị khóa thì bọn họ cũng không thể mở ra được. Vì áp lực của nước mà cửa kính xe cũng không dễ gì đập vỡ.
Nhưng mấy năm sau này cô từng nghe trên mạng nói đến phương pháp tự giải thoát trong nước.
Chính là giống như Lục Cẩn Phàm đang làm, rút đệm đầu ở phía trên ghế lái phụ ra. Sau khi rút ra sẽ nhìn thấy hai thanh kim loại dài nhỏ dùng để cố định với ghế ngồi phía dưới!
Tuy rằng không thể đập vỡ cửa kính nhưng có thể dùng cái này để nạy ra! Sau khi nậy ra được thì áp lực nước trong xe sẽ giảm đi. Có vậy thì họ mới có thể đập vỡ cửa kính!
Hạ Mộc Ngôn vội vươn tay rút đầu bên kia, như vậy cô mới có thể cùng anh nạy cửa sổ nhanh hơn!
Không biết xe đã chìm xuống bao lâu, cảm giác hít thở không thông ngày càng mãnh liệt.
May mắn là Lục Cẩn Phàm vừa nạy được cửa sổ xe, Hạ Mộc Ngôn cũng thuận tay cầm lên thanh kim loại mới rút ra đập vào cửa kính. Cuối cùng cửa sổ xe cũng bắt đầu từ từ nứt vỡ!
Hạ Mộc Ngôn vội vàng tiến lên định dùng tay gạt thủy tinh thừa ra. Nhưng cô vừa đưa tay tới thì Lục Cẩn Phàm đã kéo cô lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô dùng hai thanh kim loại này đi đập cửa bên cạnh.
Thời điểm này mà anh còn lo cô bị cứa tay?
Hạ Mộc Ngôn ngầm hiểu, tất nhiên cũng không muốn làm phiền anh thêm, rất ngoan ngoãn phối hợp với anh đập vỡ cửa kính cả hai bên.
Cuối cùng, đến lúc có thể chui từ trong xe ra ngoài thì trước mắt Hạ Mộc Ngôn đã gần như mơ hồ vì hít thở không thông.
Lục Cẩn Phàm nhận ra dù vừa rồi cô lâm nguy không loạn, nhưng vì thiếu không khí mà thể lực của cô gần như cạn kiệt. Anh ôm lấy cô, ánh mắt nhìn cô như muốn hỏi có thể kiên trì bơi lên được không.
Trong lòng anh, Hạ Mộc Ngôn lặng lẽ gật đầu, rồi lại chỉ ngón tay lên trên, tiếp tục gật đầu một cái, ý bảo mình sẽ bơi lên.