Chương :
Lục Cẩn Phàm quay trở lại, Hạ Mộc Ngôn có dáng vẻ bất chợt hiểu ra rồi lại rơi vào trầm tư, áp mặt lên khung cửa sổ lạnh buốt.
“Bác sĩ Tần về rồi hả?” Hạ Mộc Ngôn nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại.
“Ừ.” Lục Cẩn Phàm thấy cô áp cả người vào khung cửa sổ lạnh giá thì hờ hững nói: “Cửa sổ lạnh lắm, đừng đứng gần như vậy.”
Hạ Mộc Ngôn quay người đi đến chỗ anh: “Anh nói xem, nếu trước đây không bị những thứ này quấy nhiễu làm loạn thì có phải em đã yêu anh từ lâu rồi không? Cho nên em…”
Cô còn chưa dứt lời thì nụ hôn của anh đã rơi xuống.
Nụ hôn khá mạnh bạo, khá sâu, thậm chí còn không chút khách sáo.
Hạ Mộc Ngôn chỉ kịp khẽ nức nở một tiếng thì eo đã bị ôm chặt, nháy mắt đã bị anh ép vào tường. Anh hôn đến mức môi cô bắt đầu run lên, toàn thân đều mềm nhũn gần như đứng không vững.
Cô không hiểu sao đang tốt đẹp mà đột nhiên anh lại khiến cô cảm thấy nụ hôn này mang theo sự xâm lược nào đó…
Hồi lâu sau, môi anh vẫn kề sát cô, dần dần di chuyển lên trán cô. Đôi mắt sâu thẫm của anh nhìn xoáy vào mắt cô.
Hạ Mộc Ngôn cảm thấy, nếu lại hôn nữa thì e rằng đêm nay hai người sẽ không thể ngủ được…
Huống chi sáng sớm ngày mai anh phải ra sân bay.
Vừa nghĩ tới phải ly biệt ba ngày, cô tựa đầu vào cổ anh, nũng nịu nói: “Đừng hôn, hôn nữa sẽ mất kiểm soát. Cũng không phải anh không biết tình huống đặc biệt của em hôm nay.”
Lục Cẩn Phàm nghe thấy ba chữ “mất kiểm soát” thì im lặng một lúc.
Một lát sau, Hạ Mộc Ngôn nghe thấy giọng anh vọng xuống từ đỉnh đầu cô: “Mấy ngày?”
“Cái gì mấy ngày?” Cô ngẩng lên.
Vừa chạm vào ánh mắt sáng rực của anh, cô liền lúng túng ho một tiếng: “Bốn ngày, đôi khi năm ngày…”
Kinh nguyệt hàng tháng của cô đều khoảng bốn năm ngày mới hết, vẫn luôn rất chuẩn.
Cô ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Cho nên, nếu tối nay anh không có ý định ngủ ở phòng ngủ chính vì sợ nghỉ ngơi không tốt thì em cũng không để ý…”
Nhìn vẻ mặt hớn hở nhẹ nhõm của cô lúc này, Lục Cẩn Phàm bất chợt hiểu ra, bèn chụp lấy gáy cô rồi cúi xuống hôn tiếp.
Hạ Mộc Ngôn chẳng còn sức mà đẩy anh ra, mềm nhũn tựa vào ngực anh. Cô chỉ nghe thấy giọng khàn khàn của anh kề sát khóe môi cô: “Chờ anh về sẽ trừng trị em.”
Chờ anh về…
Chờ anh đi Anh quốc mấy ngày rồi về sao?
Tim Hạ Mộc Ngôn lập tức run lên theo tiếng nói của anh, cô choàng tay ôm chặt cổ anh, lưu luyến không rời, khàn giọng đáp lại: “Ừ…”
Dưới ánh trăng lờ mờ, hình như anh đang nở nụ cười.
Sau đó lại thêm một nụ hôn đắm đuối nữa, anh hôn đến mức tay chân cô mềm nhũn, rên rỉ như mèo kêu thì cuối cùng mới tha cho cô. Anh bế cô bị hôn đến rã rời tới giường, vén chăn lên nhét vào.
Khả năng kiềm chế và sự tỉnh táo của người đàn ông này quá mạnh, trong tình huống này mà vẫn có thể ở lại phòng ngủ chính ôm cô ngủ.
Nhưng đối với Hạ Mộc Ngôn mà nói, đây là một đặc ân.
Dù sao ngày mai anh cũng phải bay sang Anh quốc. Nếu đêm nay hai người còn ngủ riêng, đoán chừng cô nhất định sẽ mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Mộc Ngôn vốn định dậy sớm chút để tiễn Lục Cẩn Phàm. Kết quả, tối qua cô ngủ trong vòng tay anh quá ngon, quá say, lúc đi anh cũng không đánh thức cô dậy. Khi cô thức dậy thì đã hơn bảy giờ sáng rồi.
Chị Trần nói năm giờ sáng Lục Cẩn Phàm đã đi rồi.
Hạ Mộc Ngôn ngồi ăn sáng một mình bên bàn, buồn chán dùng thìa khuấy cháo trong bát.
Thật sự không ngờ, chẳng qua Lục Cẩn Phàm chỉ bay sang Anh mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, vậy mà mới ngày đầu tiên cô đã bắt đầu nhớ anh quay quắt.
Trái tim cô đã dần dần rung động vì anh, việc này có được xem là trả nợ kiếp trước cho anh không?