Chương :
Không biết Hạ Mộc Ngôn tự chuếnh choáng hay vì lực cánh tay anh ôm vào người mà cô thấy người mình như chao liệng. Cảm giác trời đất quay cuồng kia lại ập đến khiến cô lập tức phải nheo mắt cau chặt lông mày, không thèm giải thích một tiếng mà bặm môi đẩy anh ra.
Nếu không phải bây giờ sắc mặt Hạ Mộc Ngôn đã trắng bệch hết cả ra thì chắc chắn Lục Cẩn Phàm sẽ còn nặng lời hơn nữa. Nhưng khi nhìn cô gái nhỏ say đến quên trời quên đất mà vẫn gân lên muốn chống cự thì anh sa sầm mặt, ôm cô đến sofa, quẳng túi thuốc giải rượu trong tay lên bàn, vươn tay như muốn cởi chiếc áo choàng tắm ướt sũng nước mưa của cô ra.
Hạ Mộc Ngôn chợt cực kỳ nhạy cảm, giơ tay lên kéo cổ áo choàng tắm che kín lại, khẽ giãy giụa: “Tôi thích tắm thì sẽ tự tắm! Chẳng phải anh đã mua thuốc giải rượu về rồi sao! Để tôi tự lấy uống! Anh đi đi!”
Tay anh đang gần cổ áo cô bỗng dừng lại một thoáng. Hạ Mộc Ngôn không thèm nhìn vào mắt anh, quay người định tránh đi. Thế nhưng chân cô loạng choạng rồi lại được cánh tay dài của anh kéo trở lại.
Hạ Mộc Ngôn vì áo choàng ướt nặng mà hơi bực mình. Cô tức giận giơ tay lên dùng hết sức vừa đẩy vừa đập vào người anh. Thế nhưng cho dù cô có dùng hết sức đi nữa thì cũng không thể đánh anh mạnh được. Cô ngước đôi mắt lơ mơ không tỉnh táo, trừng trộ nhìn đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh: “Anh…”
“Em tự mình đi tắm à? Tự mình uống thuốc giải rượu à? Nếu em có thể tự làm được thì ba năm trước đã không suýt nữa thì mất cái mạng nhỏ này trong bồn tắm ở khách sạn rồi. Đã có tiền lệ, nên nếu anh không nhìn thấy em ngoan ngoãn tự lo cho bản thân thật tốt thì sẽ không đi. Có sức như thế này thì chẳng thà em lao vào tắm nước nóng đi!” Sờ thấy người cô lạnh như băng, anh nhíu mày một cái rồi tháo dây lưng áo choàng của cô ra.
Hạ Mộc Ngôn vội vàng giơ tay giữ mạnh cổ áo choàng sắp bị bung ra. Khi anh giơ tay lên giúp cô cởϊ áσ thì cô cúi đầu định cắn anh. Nhưng cắn đến nửa ngày vẫn không được, mắt cô đỏ lên vì tức, hậm hực mắng anh: “Lục Cẩn Phàm! Tên khốn này! Anh đừng có cởi đồ của tôi ra… Hôm đó tôi nói gì, anh không nhớ rõ phải không…”
Động tác tay của anh vẫn không dừng lại. Nhiệt độ trên da cô đang dần thay đổi, từ lạnh như băng giờ thậm chí còn nóng lên. Anh nghi ngờ không biết có phải sau khi cô bị đẫm nước mưa thì phát sốt rồi không. Thế mà Hạ Mộc Ngôn vẫn ôm riết lấy vạt áo của mình, sống chết không chịu buông tay, miệng vẫn không ngớt lời mắng nhiếc, cho đến khi cô oán hận nói: “Tôi nói rồi, tôi không yêu anh…Tôi không yêu anh! Lục Cẩn Phàm! Tôi không cho phép anh cởi đồ của tôi! Tôi không yêu anh! Anh cút ngay đi…”
Cô còn chưa kịp mắng thêm vài câu khó nghe hơn nữa thì giây tiếp theo đã bị anh túm mạnh lấy. Lúc cô còn đang đỏ mắt muốn mắng thêm thì anh đã ghì chặt gáy cô mà hôn xuống.
Hơi thở đàn ông mang theo hơi mưa mát lạnh bao trùm lên môi cô, thậm chí đây không chỉ là một nụ hôn đơn giản như trước kia, mà anh cạy hẳn môi cô ra, ào ào tiến công thăm dò, vừa sâu vừa dai dẳng. Đầu óc tê dại vì hơi cồn của Hạ Mộc Ngôn trong nháy mắt như chìm xuống, cô giãy giụa trong lòng rồi cắn anh một cái. Nhân lúc có khe hở mà cô vùng vẫy thốt lên: “Tôi không… Ưm!”
Đến cả lưỡi của cô hình như cũng bị anh giam lại. Dây thần kinh cả người Hạ Mộc Ngôn rung lên, cô giơ chân định đạp anh nhưng áo choàng tắm quá nặng, chân cô lại chỉ đi đôi dép lê trong nhà nên cú đạp này không hề có lực.
Nhưng ngược lại, bàn tay anh giam hãm cô thì vô cùng mạnh, gần như muốn khảm cơ thể cô vào mình. Khi Hạ Mộc Ngôn đang định cắn mạnh một lần nữa thì anh tàn nhẫn nghiến lên môi cô, đẩy người về phía sau, nặng nề ngã xuống sofa.
Anh đè người cô xuống, hơi thở như chiếc lưới vô hình vây hãm cô lại.
Hạ Mộc Ngôn ngã ngửa trên sofa, vì tư thế nằm dưới người anh mà ánh mắt cô thoáng thảng thốt.
Lục Cẩn Phàm đè ở phía trên, mặc kệ cô giãy giụa đấm đạp, đôi mắt anh đen láy như biển sâu không đáy nhìn cô, ánh mắt như ngọn lửa bình ổn lẳng lặng thiêu đốt cô.
Trước ánh mắt của anh, Hạ Mộc Ngôn như rối loạn. Cô lập tức né tránh, lại liếc thấy ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của anh đang tự cởi nút áo sơ mi của mình ra.
Quần áo của anh cũng bị ngấm mưa từ lâu nhưng nó vẫn là một màu đen tuyền. Cổ áo của anh từ từ mở rộng, Hạ Mộc Ngôn nhìn yết hầu anh chuyển động ngay trước mắt mình, cả người chợt căng cứng lại.
“Em nói lại không yêu nữa đi, hửm?” Một tay anh ghì lấy cô, một tay anh cởϊ qυầи áo của mình, tạm thời không còn rảnh để tiếp tục hôn cô. Giọng nói nặng nề của anh khiến cho cô cảm nhận được rõ ràng, anh thật sự bị cô chọc giận rồi.
Hạ Mộc Ngôn nhìn áo sơ mi thẳng thớm của anh bị cởi ra thì rụt người lại, nhưng chân cô lại bị đầu gối của anh chắn lại. Cô gắng sức xô anh ra nhưng không có chút tác dụng. Nhìn thấy lồng ngực ngày càng lộ rõ trước mặt mình, những tiếng nổ ầm ầm cứ vang lên trong đầu cô.
Chiếc áo choàng tắm sũng nước trên người cô bị lơi ra không ít vì dây lưng đã bị tháo xuống. Anh dễ dàng lột bỏ lớp áo choàng, áp người xuống. Hạ Mộc Ngôn giơ tay lên chống mạnh vào người anh: “Lục Cẩn Phàm, anh định làm gì? Anh muốn gì?”
Một tích tắc sau đó, cổ tay cô bị anh ghì chặt lại, ấn lên sofa đằng sau. Lục Cẩn Phàm cúi đầu, hơi thở phả lên mặt cô: “Em.”
Thoạt đầu Hạ Mộc Ngôn không phản ứng kịp, đợi đến khi cô liên tưởng một chữ anh vừa nói với câu phía trước của mình thì lập tức hiểu ra, đôi mắt và gương mặt của cô đều đỏ ửng lên, nhưng vẫn không thể thốt thành lời. Anh lại tiếp tục hôn xuống, lần này không cho phép cô tránh né nữa.
Hai tay hai chân cô bị anh giam cầm, nụ hôn này lại không hề dịu dàng. Thậm chí vì cô không ngừng muốn cắn anh nên nụ hôn nhuốm mùi máu.