Chương :
Tiêu Lộ Dã trêu chọc: “Nếu không muốn người khác hiểu lầm thì hai người đừng làm những chuyện dễ khiến người ta hiểu lầm thế chứ.”
Hạ Mộc Ngôn có phần không vui với giọng điệu đùa cợt của anh: “Chuyện gì mà dễ khiến người khác hiểu lầm?”
Tiêu Lộ Dã cười, bỗng ngón tay gãi nhẹ lên cổ Hạ Mộc Ngôn, giọng nói hờ hững lại pha chút trào phúng: “Có phải em nên thoa thêm kem che khuyết điểm rồi không?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Cô đột ngột giơ tay che cổ, kinh ngạc nhìn anh ta, xoay người chạy thẳng vào nhà vệ sinh cách đó không xa. Sau khi vào, cô lập tức soi gương một hồi lâu, phát hiện chỉ có dấu vết nhỏ xíu lộ ra, nhưng cũng không rõ ràng mấy, chỉ có nhìn thật kỹ mới thấy được.
Thế này mà cũng bị Tiêu Lộ Dã nhìn ra sao?
Hạ Mộc Ngôn lấy kem che khuyết điểm trong túi xách ra, cẩn thận thoa lên. Lúc rời khỏi nhà vệ sinh, cô lập tức nhìn thấy Tiêu Lộ Dã đứng khoanh hai tay trước ngực, đứng bên ngoài nhà vệ sinh, nhìn cô cười mờ ám: “Rốt cuộc em và Lục Cẩn Phàm còn cơ hội hay không? Anh thấy tám phần là hôm nay Dung Thành định giới thiệu đối tượng môn đăng hộ đối cho em thật đấy, anh ta muốn khiến em phân tâm.”
Hạ Mộc Ngôn lơ đễnh nói: “Hôm nay tôi ở đây có thể bị người ta làm thịt hay không dường như cũng phải là chuyện to tát gì. Dù sao bây giờ anh ấy cũng không có mặt ở đây đúng không?”
Hai người bước vào phòng, quả nhiên bên trong đúng như Hạ Mộc Ngôn nghĩ. Đây đều là người cô không quen, thỉnh thoảng xuất hiện vài khuôn mặt mà cô đã từng gặp trong tiệc tùng xã giao, nhưng hầu hết đều rất xa lạ.
Những người này vừa nhìn thấy Tiêu Lộ Dã bước vào là đã định gọi anh ngồi vào bàn tiếp tục đánh bài. Nhưng bỗng nhìn thấy bên cạnh anh xuất hiện thêm một người phụ nữ, họ liền nhìn Hạ Mộc Ngôn vài lần bằng ánh mắt mờ ám.
Dung Thành đang ngồi chỗ sofa, khuôn mặt đẹp đẽ hơi cúi xuống, dường như đang lắng nghe người bên cạnh nói gì đấy. Khi nghe thấy tiếng động, anh ta nâng mắt nhìn hướng cửa phòng, cong môi lên: “Hạ tổng cũng đã tới rồi thì không cần câu nệ như vậy, ngồi chung đi.”
“Hạ tổng? Hạ tổng nào?”
“Làm gì còn Hạ tổng nào nữa? Dõi mắt khắp cả nước, nữ tổng giám đốc họ Hạ lọt được vào mắt Dung tổng chúng ta chắc chỉ có Tổng Giám đốc của Tập đoàn MN mà thôi nhỉ?”
“À à à, tôi nhớ ra rồi, là người đẹp từng có mặt trên Tạp chí Forbes năm nay đúng không?”
“Mau đến đây, đến đây, ngồi xuống nào. Buổi tiệc lần trước đông người quá nên tôi không có cơ hội làm quen với cô, hôm nay thật đúng dịp. Người đẹp Hạ mau ngồi chung đi!”
Cả đám người trong phòng không nhận ra Dung Thành đang nhắm vào Hạ Mộc Ngôn. Mà Dung Thành vì ngại Tiêu Lộ Dã đang ở đây nên cũng chẳng nói gì nhiều. Tuy nhiên có vài người bên cạnh nhận ra ánh mắt anh ta nhìn Hạ Mộc Ngôn rất khó chịu, nên lúc quay sang nhìn Hạ Mộc Ngôn, những ánh mắt kia lập tức trở nên soi mói.
Hiếm thấy người nào có thể khiến Tổng Giám đốc Dung cảm thấy khó chịu, lại còn là phụ nữ nữa.
Sau khi Hạ Mộc Ngôn vào cửa thì cũng chẳng thèm nhìn Dung Thành một cái, chỉ gật đầu cười với những người xung quanh anh ta. Có người định bước đến nắm tay cô, thế là Tiêu Lộ Dã bỗng nhiên ôm lấy bả vai Hạ Mộc Ngôn, ấn cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cách đó không xa.
“Ấy, Tiêu tổng thế này là…”
“Rút cái móng chó của cậu lại đi, tay cô Hạ là để cậu muốn nắm thì nắm sao?” Tiêu Lộ Dã nói một câu tựa như cười lại tựa như chê bai, giúp Hạ Mộc Ngôn ngăn cản những tên đàn ông trẻ tuổi nhiệt tình đến gần.
“Thế nào? Hạ tổng có sức hấp dẫn lớn đến vậy à? Tiêu tổng định nghênh đón mùa xuân thứ hai trong đời à? Không liều chết đâm đầu vào Thời Niệm Ca mà lại chuyển hướng sang tấn công Hạ tổng ư?” Có hai người bên cạnh bước đến gần đưa thuốc lá cho anh ta, tiện thể trêu đùa dăm ba câu.
Hạ Mộc Ngôn im lặng quan sát những người kia.
Xem ra lúc Tiêu Lộ Dã mới theo đuổi Thời Niệm Ca vẫn còn trẻ tuổi xốc nổi, đến mức dường như những người quen anh đều biết được chuyện xưa năm cũ ấy. Nhưng người đàn ông này chỉ nheo mắt ngậm điếu thuốc mà người khác vừa châm cho, không hề đề cập một chữ nào về chuyện tình cảm với Thời Niệm Ca.
Bởi vì có Tiêu Lộ Dã ở bên cạnh săn sóc nên đương nhiên những kẻ tò mò về Hạ Mộc Ngôn đều không dám đến gần, trái lại có hai nam một nữ bên cạnh Dung Thành đứng dậy bước đến, gõ một cái lên chiếc bàn trước mặt Hạ Mộc Ngôn, đứng nhìn cô từ trên xuống: “Hạ tổng, nếu đã tới thì đừng khách sáo như vậy, hay là đánh bài chung đi? Đúng lúc bên cạnh còn một bàn trống.”
Hạ Mộc Ngôn chuyển mắt nhìn bàn đánh bài nhưng thật ra là bàn mạt chược kia, mỉm cười: “Ngại quá, tôi không giỏi chơi mạt chược.”