Yêu Một Người Nợ Một Đời

chương 998

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Hai chị em ở nhà cũng đã dùng điện thoại lên mạng tìm hiểu, dù có là hạng thẻ nào thì cũng chứng minh Hạ Mộc Ngôn thật sự có tiền.

Cũng vì vậy nên hai người họ mới cầm ví tiền của Hạ Mộc Ngôn chạy đi tiêu xài hoang phí, kể cả không biết mật khẩu nhưng trong ví tiền của Hạ Mộc Ngôn vẫn có chứng minh nhân dân. Bọn họ định dùng thẻ căn cước của cô đến ngân hàng rút tiền, nhưng người ở ngân hàng thấy các cô không phải là chủ tài khoản nên từ chối. Cuối cùng, hai người cầm thẻ ngân hàng và thẻ căn cước đến các cửa hàng để tiêu. Họ chọn mua rất nhiều đồ trang sức đá quý kim cương, quần áo hàng hiệu, đồng hồ đeo tay, còn cả điện thoại, máy tính cùng nhiều đồ linh tinh nữa, rồi cầm thẻ đi thanh toán.

Thế nhưng hai người dùng hết các loại thẻ rồi mà thẻ nào cũng đòi mật khẩu, trong khi đó không có mật khẩu nào đúng.

“Sao lại không đúng, sinh nhật dì là bao nhiêu nhỉ? Có khi nào chị ta dùng ngày sinh của mẹ làm mật khẩu không? Hay là ngày giỗ của mẹ chị ta?”

Hai người không quẹt được tiền nên xanh mặt đứng ở quầy thu ngân, như thể tiền của Hạ Mộc Ngôn đã trở thành tiền của họ, không tiêu được thì thấy khó chịu.

: Chiều giờ Ad bận công việc, xong lại lên mạng hóng hớt vụ Trấn Thành tới tận nhà con kia + facetime với con bên Sing, coi mà tức lộn ruột với con nhỏ bên Sing. Có ai hóng với Ad không, có ai tức như Ad không, comment phát cho Ad biết nào

Quan trọng là trước khi hai chị em họ ra khỏi nhà thì còn kể cho mẹ mình nghe chuyện tập thẻ này, còn nói cả chuyện thẻ đen là hạng thẻ có ít nhất chục triệu trong ngân hàng.

Bác Cả Hạ Mộc Ngôn nghe xong thì vô cùng kích động, giục hai chị em họ đi mua đồ. Bà ta còn chạy sang hàng xóm hỏi xem ở thành phố Cát có nhà nào tốt nhất để nhà bọn họ đổi nhà. Tiền nhiều như vậy thì ít ra cũng phải mua được một căn nhà to nhất trong nội thành của thành phố Cát. Một cái không đủ thì mua hai cái, Tư Tư và Khả Khả đi học đại học cũng phải có một căn.

Thế nhưng hai chị em nhà này đến bây giờ vẫn không rút được xu nào từ đống thẻ này. Trái lại, buổi sáng họ phấn khích gọi xe đến chợ mua đồ, tiền ăn và tiền xe cũng tốn mất vài trăm, đều phải tự móc tiền túi của mình ra trả.

Cuối cùng họ lôi cả thẻ đen ra nhưng thẻ đã bị khóa do nhập sai mật khẩu ba lần.

Hạ Mộc Ngôn quay về nhà bà ngoại đúng lúc Tống Tư Tư và Tống Khả Khả từ bên ngoài về với hai bàn tay trắng, mặt mũi cực kỳ khó coi.

Bác Cả Hạ Mộc Ngôn còn chưa biết chuyện đống thẻ kia không quẹt được, vẫn ngồi ngoài sân vui vẻ buôn chuyện với hàng xóm họ hàng. Nào là nói phải đổi nhà, còn nói sau này chi phí để Tư Tư và Khả Khả kết hôn, sinh con, nuôi con lớn thế nào cũng chi được. Bà ta còn nói phải mua vài căn hộ nhỏ gần trường đại học, rồi mở tiệm làm ăn. Thậm chí bà ta còn nghĩ mời họ hàng thân thích ăn bữa cơm, đến cả khách sạn làm tiệc mời mọi người cũng đã nghĩ xong, chính là khách sạn năm sao đắt nhất thành phố Cát.

Hạ Mộc Ngôn vừa vào đến cửa ngoài thì đã nghe thấy tiếng bác Cả nói chuyện điện thoại, giọng nói phấn khích đến không thể tả thành lời, cứ như thể số tiền kia đã về hết tay mình rồi.

Bất chợt bà ta nhìn thấy Tống Tư Tư và Tống Khả Khả quay về, đang định hỏi sao hai đứa về tay không, nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì đã thấy chiếc xe màu đen dừng bên ngoài.

Ba mẹ con nhà nọ vừa nhìn thấy chiếc xe kia, tuy không biết là thương hiệu gì, nhưng cũng biết chắc chắn xe này không rẻ. Ba mẹ con đều thoáng sửng sốt, đưa mắt nhìn ra lại thấy Hạ Mộc Ngôn mở cửa xe bước xuống.

Nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn quay trở về, hai chị em hoảng sợ giấu ví tiền của cô đằng sau lưng.

Hạ Mộc Ngôn bước xuống xe, mặt vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt không hề vui vẻ. Cô đi thẳng vào trong sân, nhìn về phía Tống Tư Tư đang cố giấu giếm tay ở sau lưng.

“Sao hả, cả mật khẩu mà cũng không đoán ra được sao?” Hạ Mộc Ngôn cười hỏi.

Cô đang cười, nhưng lại nói toạc ra hành động không khác gì trộm cắp của họ. Ngay lập tức, vẻ mặt của hai chị em thay đổi như sắc cầu vồng.

Bác Cả cũng ngẩn người, đang phấn khích mà nghe mấy lời của Hạ Mộc Ngôn thì chẳng khác gì bị hắt một chậu nước lạnh. Chẳng trách Tư Tư và Khả Khả tay không đi về. Hóa ra đến giờ hai đứa nó vẫn không dùng được một xu nào từ thẻ của Hạ Mộc Ngôn để mua đồ?

Bà ta còn vừa mới gọi báo cho mười mấy người thân đến ăn cơm, còn nhắc đến chuyện đi ăn ở nhà hàng cao cấp năm sao…

Sắc mặt bác Cả cứng lại.

“Đưa ra đây.” Hạ Mộc Ngôn vẫn giữ nụ cười mỉm châm chọc, chìa tay ra: “Vật về chủ cũ.”

Dù sao cũng đã bị Hạ Mộc Ngôn vạch trần rồi, Tống Tư Tư xanh mặt, nén giận một lúc rồi cuối cùng cũng hằn học quẳng ví tiền vào tay Hạ Mộc Ngôn. Ngay khi cô ta ném ví tiền ra, Hạ Mộc Ngôn vừa lúc né kịp, chụp lấy ví tiền trước khi nó bị rơi xuống đất.

Vừa nhìn thấy động tác nhanh nhẹn như có võ của Hạ Mộc Ngôn, Tống Tư Tư vừa rồi còn hống hách quẳng ví tiền ra giờ lại không thốt nên lời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio