Đinh Nghi trong lúc đang cảm thấy chóng mặt, choáng váng thì xe dừng lại, sau đó chính mình được người dìu xuống xe, bước lên cầu thang, hơi rượu dâng lên, trong đầu đau nhức từng đợt. Rốt cục bị lôi vào phòng, thả xuống giường, Đinh Nghi vừa đụng đến chăn mềm, cảm thấy mỹ mãn liền chui vào.
Trời đất bao la, ngủ vẫn là nhất.
Còn chưa đến hai giây, đầu lại bị người kéo dậy, bên môi chạm đến cốc thủy tinh lạnh lẽo, chất lỏng ấm áp chảy vào miệng. Đinh Nghi mơ hồ còn tưởng rằng là Lăng Tiếu, uống hai ngụm nước liền giãy giụa không chịu uống nữa, người kia lại nhẹ nhàng đem y buông xuống, sau đó đứng dậy rời đi.
Đinh Nghi trở mình một cái, kéo lỏng cà vạt, ngại ánh đèn chói mắt, liền chôn vùi cả đầu xuống gối, lập tức nặng nề ngủ.
Đường Hoan tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy chính là Đinh Nghi giống như một con sâu lớn cả người đều chôn ở phía dưới đống chăn gối, chỉ lộ ra một mái tóc đen ở bên ngoài.
Không khỏi bật cười, anh ta vươn tay tắt đèn, chỉ để lại một cái đèn ngủ nhỏ mờ mờ ở đầu giường, sau đó nghiêng người ngồi ở bên giường, vừa dùng khăn mặt lau những sợi tóc ẩm ướt, vừa có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm người kia.
Gối đầu bị dịch chuyển, lộ ra khuôn mặt một người đàn ông đang đắm chìm trong giấc ngủ.
“Đinh Nghi?” Anh ta thử thăm dò gọi một tiếng nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại.
Xem ra là đang ngủ thật.
Rất nhiều năm không có nhìn kỹ khuôn mặt này, trong trí nhớ vẫn là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của thiếu niên kia, nay cũng đã nhiễm phong sương của năm tháng. Ngay cả trong lúc ngủ cũng nhíu chặt mi, không biết có tâm sự sâu kín gì.
Đường Hoan lặng im trong chốc lát, bỗng nhiên vươn tay, bắt đầu cởi khuy áo sơ mi của y. Cái cổ ngày thường luôn bị giấu chặt ở trong cổ áo nay đã lộ ra, mỗi nút áo mở dần dần lộ ra g ngực màu mật ong. Ngón tay Đường Hoan giống như bị hút chặt dán ở phía trên, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo đã không còn rõ ràng bên dưới xương quai xanh.
“Nhiều năm như vậy……cư nhiên còn không có mất đi.” Tựa hồ như nói một mình, con ngươi Đường Hoan lóe lên, cố gắng kiềm chế rung động, “Không phải nói có cậu ở bên tôi cái gì tôi cũng không phải sợ ư? Cậu vậy còn trốn cái gì? Con mẹ nó Đinh Nghi, cậu thấy lão tử thì trốn cái gì?!”
Đinh Nghi có chút không kiên nhẫn bắt đầu khua tay, tựa như muốn đem nguyên nhân tiếng ồn làm phiền mình xua đi. Bàn tay khua tới khua lui, Đường Hoan vội vàng nghiêng mặt đi nhưng vẫn bị đầu ngón tay quẹt qua hai gò má.
Không đau, nhưng là cảm xúc rõ nét.
Đường Hoan bỗng nhiên cười lạnh ra: “Chính là một cái tát này, lúc trước như thế nào lại không xuống tay? Biết tôi đối Nhan Mộ Thương tốt hơn, mắng tôi có phải có bệnh không, muốn đánh tôi vì sao không có xuống tay chứ?”
Rõ ràng đã từng đánh nhau thật hung hãn bất kể cái gì ngay đến cả tính mạng của mình cũng không đếm xỉa đến, vì sao ở trước mặt tôi tức giận đến cả người đều run lên, nắm tay siết chặt lại vẫn không có xuống tay?
Vết sẹo trên ngực Đinh Nghi là do Nhan Mộ Thương lưu lại.
…
Nhan Mộ Thương nôn nóng ở trong phòng đi qua đi lại, nắm trong tay chiếc ly chứa chất lỏng màu vàng, sau đó bị hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thanh âm va chạm của chiếc ly trong không gian tĩnh lặng này cực kỳ chói tai.
Di động Đinh Nghi tắt máy, gọi di động Đường Hoan cũng không có người tiếp. Gọi điện thoại hỏi Lăng Tiếu, cậu trả lời Đinh Nghi không về nhà, đi tới khách sạn của Đường Hoan thì cửa phòng khóa chặt, hắn đập cửa rất mạnh cũng không có phản ứng gì.
Cậu ta rốt cuộc đem Đinh Nghi tới nơi nào?!
“Tôi hẹn cậu ấy đi ra ngoài ăn cơm, sau đó cậu ấy có chút uống hơi nhiều……”
Thối lắm! Đinh Nghi như thế nào có khả năng ở trước mặt Đường Hoan phóng túng chính mình uống nhiều? Rượu trắng cũng tốt, bia cũng tốt, rượu tây cũng tốt, Đinh Nghi cũng không phải là người hai ba chén có thể bị hạ gục, trừ phi là……
Con ngươi Nhan Mộ Thương co rút một chút.
Không có khả năng, Đinh Nghi sẽ không uống rượu vang. Đánh chết y cũng sẽ không uống.
Không biết Đường Hoan đem Đinh Nghi mang đi đến tột cùng mục đích là cái gì, Nhan Mộ Thương càng cảm thấy bất an.
Hắn cho rằng Đường Hoan đã không tính toán so đo chuyện cũ, ít nhất ở trước mặt hắn, Đường Hoan nói nói cười cười, tự nhiên thong dong, vân đạm phong khinh, chính là hắn lại xem nhẹ Đường Hoan luôn giả như trong lúc vô tình hướng hắn thám thính tình hình của Đinh Nghi gần đây.
Trong ba người bọn họ, từng không thèm đếm xỉa đến là Đinh Nghi, cuối cùng bị buộc phải tạm thời thôi học cũng là Đinh Nghi.
Không muốn nghĩ lại quá khứ mười bảy tuổi, Đường Hoan chuyển trường đi xa nơi đất khách, hắn chật vật chạy trốn ra nước ngoài, chỉ có Đinh Nghi ở lại nơi đây, hy sinh đủ.
Ai dám nói chính mình mới là người bị hại?
Ánh mắt dừng ở bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, trên cửa sổ thủy tinh tựa như hiện ra những hình ảnh khi mười bảy tuổi ngây ngô.
Đường Hoan mở một đôi mắt to sợ hãi, nhút nhát trốn ở phía sau lưng Đinh Nghi. Đinh Nghi khi đó còn không phải người trầm ổn như bây giờ, khóe mắt đuôi lông mày y tất cả đều là sát khí, đang đối diện ánh mắt của mình không chút kiên nhẫn xen lẫn chán ghét.
“Tránh ra!”
“Cậu có thể đi, nhưng Đường Hoan phải ở lại làm trực nhật.”
“Tôi ở lại giúp cậu ấy làm, cậu cút ngay!”
“Đinh Nghi, cậu thực sự cả đời làm vú em của cậu ta sao?” Tiếng cười nhạo chưa biến mất, nắm đấm đã đến ngay trước mắt. Đường Hoan kêu lên sợ hãi, ở một bên phát run, động tác hắn nhanh nhẹn né tránh, đã đánh mất cái ánh mắt khinh thường dành cho Đinh Nghi, mang theo châm chọc tươi cười thong dong rời đi.
Màn ảnh vừa chuyển lại biến thành Đinh Nghi lúc nghỉ trưa hẹn hắn lên tầng lầu phòng học không có người, hắn vừa bước lên bậc thang, đã bị Đinh Nghi lâu ngày không gặp đánh mạnh một quyền.
“Cậu mẹ nó dám động vào Đường Hoan…… Lão tử liền phế cậu!”
“Lão tử động ai, cậu quản cái rắm!”
Về việc đánh nhau hắn cũng không phải con cừu nhỏ, đứng lên liền xông đến, hai thiếu niên huyết khí bừng bừng lao vào nhau, ai cũng không chiếm được tiện nghi.
Đinh Nghi đánh vỡ đầu của hắn, hắn cũng không có nặng nhẹ, dùng hết sức mạnh đem Đinh Nghi hướng lan can đẩy tới, Đinh Nghi đụng mạnh, ngực bị mảnh sắt đâm vào.
Hắn lúc ấy bị dọa ngây người, mắt nhìn thấy một mảnh máu đỏ tươi theo áo trắng của Đinh Nghi nhuộm đẫm cảm thấy thật ghê người, kích động bỏ chạy xuống dưới, ngay cả đau rát trên trán mình cũng không chú ý.
Sau đó hắn mới biết được là Đinh Nghi tự mình ấn chặt miệng vết thương đi đến phòng y tế, sau đó được đưa vào bệnh viện. May mắn mảnh sắt đâm vào cũng không sâu, cũng không bị thương ở nơi trí mạng, nằm ở phòng bệnh vài ngày Đinh Nghi liền xuất viện.
Hắn trong lòng run sợ đã lâu, nhưng Đinh Nghi tựa như không có ý trả thù. Từ đó về sau Đinh Nghi bắt đầu bất hòa cùng Đường Hoan, cũng không đến gây sự với hắn, đến trường hay tan học đều một mình y đơn độc.
Nhan Mộ Thương thực chán ghét y, nhưng cái cảm giác bị bỏ qua hoàn toàn lại càng làm hắn thêm tức giận.
Đường Hoan khóc hỏi hắn làm sao mới có thể cùng Đinh Nghi hòa hảo, Nhan Mộ Thương lạnh lùng nói: “Cậu cần gì chọn cậu ta, nếu không lúc ở cùng tôi ít nói đến cái tên kia đi!”
Tiếng phanh xe bén nhọn cao vút đột nhiên cắt ngang trong bầu trời đêm yên lặng, Nhan Mộ Thương chấn động người một cái.
Đã lâu đến thế…… Hắn dường như nghĩ mình đã chôn sâu ở tận sâu đáy lòng, không bao giờ có thể hồi tưởng lại nữa.
Hắn từng nói, hắn cho tới bây giờ đều chán ghét tính cách của Đinh Nghi. Mặc kệ qua bao nhiêu năm, cho dù bọn họ còn có thể không mặn không nhạt làm bạn, hắn vẫn như cũ không thể từ trong tâm đối với y sinh ra hảo cảm.
Nếu Đường Hoan không trở về thì tốt rồi…… Nếu cậu ta không trở về, hắn hẳn là có thể cùng Đinh Nghi vẫn duy trì mối quan hệ như vậy, hai người đều giả bộ như chưa từng phát sinh ra chuyện gì, yên tâm thoải mái mà sống tiếp.