Hắn là một cậu bé đẹp trai!
Làn da trắng trẻo nhìn như sữa bò, tóc màu nâu nhạt hơi xoăn, đặc biệt, màu mắt của hắn không đen láy giống cô cũng không phải màu xanh như vú Ngọc chăm sóc cô hồi nhỏ. Mà là màu tím đậm của yêu tinh trong truyền thuyết, như vậy hắn chính là yêu tinh, không phải con người a!
Cô nằm bò trên sàn ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài thông qua khung cửa sổ sát đất, ngoài cửa lớn có một cậu bé 7 tuổi nhìn cô xuyên qua cánh cổng sắt. Gần đây cô thường thấy hắn xuất hiện ở đó, chỉ cần vú Ngọc vừa ra khỏi cửa, hắn liền chạy đến.
Chỉ là mỗi lần đến hắn không ấn chuông gọi cửa hay bỏ chạy khi cô bắt gặp mà cứ đứng đó nhìn cô cho đến khi vú Ngọc trở về. Đúng là một cậu bé kỳ quái!
Sau một thời gian, có lần vú Ngọc đi ra ngoài cô liền leo lên cửa sổ, quả nhiên khi nghe thấy tiếng cổng sắt va chạm vào nhau, hắn lại có mặt ở vị trí cũ nhìn vào trong. Lần này cô đánh bạo chạy đến gần, ném toàn bộ lời dặn dò ra sau đầu không thèm quan tâm bởi vì ánh mắt trong veo màu tím mê hoặc của cậu bé đẹp trai này đã hấp dẫn cô.
"Em tên là Nhân Nhân?" Cậu bé hỏi Tống Nhân Dụ. Khi lại gần cô mới biết hắn đẹp trai đến nhường nào, chẳng khác gì hóa thân của thiên sứ cả. Đồng tử trong suốt lướt qua thân thể màu hồng nhạt,hắn nhếch nhẹ khóe miệng trào phúng cười, trang điểm kinh quá nhỉ, đằng nào cũng chỉ là một đứa bé xấu xí mà thôi!
"Đúng vậy, anh tìm em hả?" Cô duỗi tay định chạm vào đôi mắt của hắn như bị thôi miên, thế nhưng chưa đụng tới mặt hắn đã bị vẻ mặt lạnh lùng ấy dọa cho sợ hãi. Cô hoảng hốt tránh vào góc tường.
"Mẹ gọi em là Nhân Nhân đúng không? Còn nữa, là bảo bối đúng không? Hừ, hóa ra chỉ là một con bé bình thường không nổi bật thế này."
"Mẹ?" Cô bé ngẩn người, hình như đối với cô bé thì từ mẹ là một danh từ rất mới mẻ.
"Em không nhớ bà ấy sao?" Hắn duỗi tay nâng cái đầu nhỏ nhắn lên rồi quát, "Nghe đây, bảo bối của mẹ bây giờ chỉ có anh thôi, em không còn là bảo bối của bà ấy nữa. À, Nhân Nhân thân ái, anh chính là tiểu ca ca của em, từ nay về sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt nhé."
Cô bé chăm chú nhìn cậu bé với đôi mắt vô thần, tựa như bây giờ cô chỉ là một con rối gỗ để người ta điều khiển, từng giọt từng giọt xoáy nước màu tím xoáy sâu vào tâm hồn…
Cũng là cảnh tượng ấy,vẫn là hai con người đó, chỉ là đứa bé trai đã cao hơn, đồng phục tiểu học nay được thay bằng đồng phục trung học sơ cấp, mà cô bé gái lại trưởng thành khá chậm, chỉ kém hắn có 2 tuổi mà thấp hơn hắn rất nhiều. Cơ thể của cô vẫn chỉ là của đứa bé tiểu học, hắn thì lại trở thành một thiếu niên tuyệt mỹ cao lớn, đặc biệt là đôi mắt, khi nào hắn muốn thôi miên hay khống chế người khác, đôi mắt ấy lại bắn ra những tia sáng kỳ lạ.
Hắn không chỉ xuất hiện một lần trước mặt cô, mà còn khống chế cô nhờ năng lực siêu nhiên của mình, chỉ là để trả thù cô bé đã khiến hắn biến thành thế thân cho người ta. Cô khỗng những không xinh đẹp, mà còn không có sức quyến rũ, nếu không có quần áo công chúa đẹp đẽ chắc chắn cô bé này vô cùng xấu xí.
Một đứa con xấu xí như thế mà lại được sinh ra bởi người mẹ xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa trong suốt 11 năm qua bà ấy vẫn coi hắn là cô. Ngay cả người cha luôn giữ quy định không nhận con gái cũng phá lệ nhập cô vào hộ tịch Tống gia và yêu thương chiều chuộng hết mực. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Đã rất nhiều lần hắn phải ghen tị với hàng vạn hàng nghìn sủng ái cô nhận được bởi vì thế giới nhỏ của hắn chưa từng có những sắc màu yêu thương rực rỡ như của cô,từ lúc chào đời, người mẹ ruột của hắn chưa hề yêu thương hắn nên đã vứt hắn ở lại đây. Bởi vì trái tim của mẹ hắn đã giao cho một người đàn ông khác, cho nên bà ấy vô cùng chán ghét đứa con của người bà ấy không yêu, cho dù ngoại hình của hắn rất giống mẹ, lại mang trong người những năng lực di truyền đặc thù của mẹ nhưng vẫn không thể thu hút sự chú ý của bà ấy.
Còn thái độ của cha hắn thì ngược lại,do hắn có thuật thôi miên nên người đàn ông trung niên này vô cùng thích thú, đặt lên người hắn bao chuyện huấn luyện nặng nề để trở thành người thừa kế.