Yêu Người Cô Đơn

chương 76: kết hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cái gì!? Em đang nghe nhầm đúng không? Anh nói nhăng nói cuội gì vậy!"

Trương Mạn không thể tin vào lỗ tai mình, nhìn Trần Sâm chằm chằm. Làm sao có thể vậy được, hai người này vừa mới đi nghỉ phép cùng nhau một lần thôi mà, chẳng lẽ Cố Hàn Yên tự bán mình sao? Kết hôn? Có điên mới tin!

"Thật mà, anh lừa em làm gì, anh xem em là bạn tốt mới thông báo với em đầu tiên đấy." Trần Sâm nói nhỏ, mang theonụ cười hạnh phúc nhìn về phía Cố Hàn Yên đang ngồi, sau đó nói với Trương Mạn: "Em biết mà, anh yêu Hàn Yên từ rất lâu rồi. Đến bây giờ mới có thể xem như sau cơn mưa trời lại sáng. Em và Hàn Yên cũng chơi thân với nhau, anh hiểu mà, em yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với cô ấy, kết hôn rồi anh chắc chắn sẽ không bao giờ làm cô ấy buồn."

"Anh nói em nghe xem đã xảy ra chuyện gì." Trương Mạn đặt cây bút xuống bàn: "Thường thường ai cũng là yêu trước cưới sau, sao hai người có thể trực tiếp nhảy cóc từ quan hệ bạn bè bình thường lên đến quan hệ hôn nhân chứ? Anh nói thật đi, anh theo Hàn Yên đi Hải Nam có phải đã làm gì cô ấy không! Anh làm em cảm giác giống như mấy con thiêu thân ấy, biết chết vẫn đâm đầu vào lửa!"

"Suỵt suỵt suỵt, em nói nhỏ nhỏ thôi, chuyện này liên quan đến sự trong sạch của tụi anh đấy, công ty nhiều người lắm, em ồn ào cái gì! Anh là người chính trực đó, sao anh có thể làm gì cơ chứ! Anh thề anh chẳng làm gì cô ấy cả."

"Ngừng ngừng." Trương Mạn mang theo đôi mắt đang sôi sùng sục đảo qua đảo lại trêи người hắn: "Nếu anh không làm gì uy hϊế͙p͙ người ta sao người ta kết hôn với anh được. Rõ ràng trong lòng người ta đã có người yêu rồi."

"Anh hỏi cô ấy rồi, Hàn Yên bằng lòng mà. Cô ấy yêu người kia thì sao, Hàn Yên nói cho anh biết hai người họ cả đời này cũng không có cơ hội bên nhau, bởi vì người đó không yêu cô ấy. Tự anh dùng hành động lời nói của mình để lây động Hàn Yên, không có làm gì mờ ám xấu xa hết, chuyện này anh dám đảm bảo trăm phần trăm. Ba mẹ cô ấy cũng rất thích anh, rất yên tâm giao cô ấy cho anh. Bây giờ Hàn Yên chấp nhận anh rồi, ba mẹ thấy cũng đã đến tuổi nên kết hôn là vừa. Em không biết đâu, lúc Hàn Yên đồng ý anh thật sự vui đến phát rồ, nếu không phải cô ấy không muốn để lộ ra, anh rất muốn công bố với tất cả mọi người trong công ty rằng tiểu thư Cố Hàn Yên giờ đây đã là hôn thê của anh rồi! Haha."

"Thôi thôi.. em không tin anh, em đi hỏi Hàn Yên đã."

Trương Mạn liếc mắt, định đứng dậy đi tìm Cố Hàn Yên nhưng đến khi thấy cô ấy mang theo quầng thâm ở mắt vội vội vàng vàng ở bàn làm việc, cô lại chần chừ. Nhìn cô ấy làm việc như điên mấy ngày hôm nay, cô đã biết trạng thái người này không được bình thường, bây giờ xem như đã rõ nguyên nhân là gì. Cố Hàn Yên kết hôn với Trần Sâm, tin tức này thật sự làm cho cô quá kinh ngạc, cô không thể tin tưởng hết tất cả những gì Trần Sâm nói đều là sự thật.

Bởi vì gia đình ngăn cản nên hai người họ chia tay sao? Rồi Cố Hàn Yên cứ thế vội vã kết hôn với Trần Sâm? Nhưng rõ ràng lúc trước cô ấy yêu Tô Vũ Khởi rất nhiều cơ mà, không có lý gì thỏa hiệp dễ dàng như vậy…

Biết cô ấy lòng mang khó chịu, nếu hỏi han chẳng khác gì đâm thêm vài dao lên vết sẹo người ta nên Trương Mạn quyết định bỏ qua. Lấy điện thoại di động đem vào WC, sau khi kiểm tra trong phòng không có ai thì gọi cho Kiều Hi.

"Alo, Kiều Hi à, tớ đây. Hàn Yên và Vũ Khởi làm sao vậy? Có chuyện gì à?"

"Ừ, không phải chuyện bình thường mà là chuyện lớn. Hai người đó chia tay rồi."

"Gì? Không thể, thật đó hả? Cậu nói rõ tớ nghe xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Tớ làm sao biết được, tám mươi phần trăm là do gia đình rồi. Tớ nghe Tâm Kỳ nói cô ấy đến nhà Tiểu Ngữ thì thấy Vũ Khởi cũng đang sống chung ở đấy. Lần trước Hàn Yên đi tìm Vũ Khởi nhưng em nó sống chết không chịu mở cửa, rồi hai người cứ vậy chia tay."

"Haizz, cuối cùng vẫn đi đến bước này sao, chả trách Hàn Yên kết hôn…"

"Cái gì!? Hàn Yên kết hôn!? Kết hôn với ai!!!"

"Cậu nhỏ giọng giùm tớ chút đi. Tớ nghe thấy thế, kết hôn với một tên đồng nghiệp trong công ty. Ba mẹ Hàn Yên cũng gặp qua rồi, còn có ấn tượng rất tốt với tên này. Hắn còn theo cô ấy đi du lịch giải khuây, về đến đây thì hai người kết hôn."

"Trời ạ, quá nhanh quá nguy hiểm! Dù cho có chia tay Vũ Khởi thì đâu cần vội vàng vậy chứ! Đầu Cố Hàn Yên bị vô nước sao?"

"Cậu im đi, chuyện hai người họ mình là người ngoài làm sao biết rõ hết được, đừng có nói mò. Mấy hôm nay Hàn Yên giống như bị điên làm việc không ngơi nghỉ, chắc chắn trong lòng cũng không dễ chịu gì. Cậu đừng có cái kiểu thêm dầu vào lửa nữa, rảnh rỗi thì hỗ trợ chăm sóc Vũ Khởi đi. À mà này, cậu tuyệt đối đừng để Vũ Khởi biết Hàn Yên kết hôn nghe chưa, tớ sợ em ấy không chịu được."

"Ừ tớ biết rồi. Vậy Hàn Yên bên kia trông hết vào cậu, cậu khuyên nhủ cô ấy không cần bán mạng vậy đâu. Cúp máy đây."

"Ừ bye."

————————————-

"Điện thoại của ai vậy? Cố Hàn Yên định kết hôn với ai?"

"Bạn chị, Trương Mạn." Kiều Hi cúp điện thoại, lo lắng nói: "Cậu ấy nói với chị Hàn Yên kết hôn với đồng nghiệp cùng công ty. Em phải giữ bí mật đấy, không nên nói lung tung."

"Nhanh thế à?" Quan Tâm Kỳ vô cùng kinh ngạc, lập tức tóm chặt lấy cánh tay Kiều Hi: "Nếu chị ấy kết hôn thì Tô Vũ Khởi làm sao bây giờ!?"

"Làm sao là làm sao, chị đâu phải Cố Hàn Yên, biết làm sao bây giờ. Em kϊƈɦ động thế làm gì?"

"Nói như chị cũng nói, sao em không lo lắng được! Chị ấy mà kết hôn thì Tô Vũ Khởi sẽ không ai lo, biết ở chỗ Tân Lạc Ngữ bao lâu cho đủ?"

"Ở thì cứ ở thôi. Bây giờ tâm trạng người ta không tốt, em không thông cảm chút được à? Đừng có ích kỷ như thế!"

"Không phải vấn đề là ở hay không ở!" Quan Tâm Kỳ nhíu mày lại: "Em lo cô ấy ở thời gian dài thì sẽ động đến người của em."

"Ặc.." Kiều Hi suýt chút nữa đã bị nước miếng của mình sặc chết: "Người của em? Em nói Tiểu Ngữ đó hả? Trời ạ cô hai, người ta là người sống sờ sờ chứ có phải búp bê đâu. Huống hồ người ta chỉ coi Vũ Khởi như người chị thôi, chẳng lẽ em muốn thế nào người ta phải thế nấy?"

Quan Tâm Kỳ vẫn xụ mặt: "Chị thì sao, chị thì không biến thành người yêu được chắc? Em trước đây…"

"Sao, nói đi, sao không nói tiếp." Kiều Hi cười trêи sự đau khổ của người khác: "Không phải em đang tự chuẩn bị đưa mình ra làm ví dụ đấy chứ?"

"Thôi bỏ đi, trước kia em nhăng nhít vớ vẩn, không cần nói đến nữa." Quan Tâm Kỳ lúng túng vuốt tóc, trừng Kiều Hi một cái: "Chị còn đứng ngây ra đó làm gì, mở cửa nhanh lên!"

"Ờ ha, quên quên."

Được Quan Tâm Kỳ nhắc nhở Kiều Hi mới nhớ ra hai người đang định tìm Tân Lạc Ngữ tặng quà, đến trước cửa nhà nhận được điện thoại của Trương Mạn nên quên béng đi mất. Nãy giờ cả hai vẫn còn lan man ở ngoài, lập tức lấy chìa khóa ra mở.

Nhà của Tân Lạc Ngữ vẫn sôi động theo hướng công viên bách thảo như cũ. Quan Tâm Kỳ vừa vào cửa lập tức núp sau lưng Kiều Hi, đến khi phát hiện ba con chó đều bị cô ấy nhốt ngoài ban công mới an tâm đi ra. Bên trong nhà này có thêm bóng dáng của một người làm cô rất không thoải mái.

Kiều Hi để túi lớn túi nhỏ xuống bàn trà bên trong phòng khách. Quan Tâm Kỳ thật sự rất quan tâm Tân Lạc Ngữ, nhưng cách thức dùng để lấy lòng người lại vừa cổ lỗ vừa sai be bét. Tân Lạc Ngữ không thích nhất là ngang ngược độc tài, càng muốn quản cô ấy lại càng chống đối.

"À này, Tô Vũ Khởi ngủ ở đâu?"

"Ngủ trêи giường chứ đâu?"

"Nhảm nhí." Quan Tâm Kỳ sa sầm mặt lại: "Em biết, ý em là ngủ ở phòng nào."

"Sao em không tự đi xem đi? Cái nhà này có bao lớn, còn có thể ngủ ở đâu ngoài phòng của Tiểu Ngữ nữa chứ."

"Cái gì!?"

Quan Tâm Kỳ tức giận không nhịn được nữa, lập tức đến phòng ngủ của Tân Lạc Ngữ đẩy cửa bước vào. Quả nhiên thấy trêи sàn nhà trải hai tấm đệm dày, ở giữa dùng mành ngăn ra, chia thành hai phòng ngủ đơn giản.

"Sao hai người này có thể ngủ chung với nhau được? Em sẽ bỏ tiền để Tô Vũ Khởi chuyển ra ngoài!"

"Vũ Khởi là chị của Tiểu Ngữ, em nghĩ cô ấy sẽ đồng ý sao? Tâm Kỳ, em suy nghĩ nhiều quá rồi. Yên tâm đi, hai người đó không có gì với nhau đâu. Dù cho chia tay nhưng trong lòng Tô Vũ Khởi chỉ có mình Hàn Yên, làm sao có thể tiếp nhận người khác."

"Không được, em không an tâm." Quan Tâm Kỳ vừa tưởng tượng hai người ngủ sát bên nhau đã không thấy thoải mái: "Mà Lạc Ngữ đi đâu rồi?"

"Đưa Vũ Khởi ra ngoài giải sầu."

Kiều Hi buộc miệng nói xong mới ý thức mình trót lỡ lời. Chuyện xấu rồi, Quan Tâm Kỳ vốn rất để tâm đến chuyện Tô Vũ Khởi, giờ còn biết Tân Lạc Ngữ đưa cô ấy đi chơi còn không tức mới là lạ.

Quả nhiên vẻ mặt xinh xắn của Quan Tâm Kỳ vèo một cái tái xanh, đã cho ở ké thì thôi, giờ lại còn theo hầu là sao? Vì sao Tân Lạc Ngữ lại tốt với Tô Vũ Khởi thế chứ, vừa cẩn thận lại vừa chu đáo, cô đã bao giờ được hưởng thụ chế độ đối đãi như thế đâu? Mỗi lần đến đây nếu không phải bị liếc tới liếc lui thì cũng là lạnh nhạt hoặc không thèm nhìn đến, vì sao giữa người với người lại có phân biệt đối xử lớn đến như vậy.

"Em đi tìm cô ấy về."

"Này này! Em đi đâu tìm bây giờ, cô ấy đi đâu sao em biết được?"

Quan Tâm Kỳ không thèm để ý Kiều Hi ở sau lưng đang nhảy dựng lên, cô không cần biết Tân Lạc Ngữ đang ở đâu hết, cứ tóm cổ về là được.

Ở bên kia Quan Tâm Kỳ đang thở hồng hộc tìm người thì bên này Tân Lạc Ngữ tắt béng đi điện thoại. Con nhỏ khùng Quan Tâm Kỳ không ngừng gọi điện thoại cho cô, chắc chắn lại vì mấy chuyện vặt vãnh cố tình gây sự, còn lâu mới thèm quan tâm đến con bé ấy.

Cô xoay lại nhìn Tô Vũ Khởi đang đứng ở góc tường, cười nói: "Không có gì đâu, chị đứng đây có thể nhìn thấy chị ấy à?"

Tô Vũ Khởi lắc đầu: "Không biết nữa, có thể có, có thể không. Chị chỉ muốn đến nhìn một chút thôi."

Cô tự giam mình trong nhà rầu rĩ suốt bao nhiêu ngày nay rồi, cuối cùng vẫn không chịu nổi nhớ nhung muốn đến nhìn người một lát. Ở đây gần với tòa nhà Cố Hàn Yên vẫn đi làm mỗi ngày, hai người trốn sau một góc vắng vẻ, chờ đến giờ tan tầm sẽ có người từ trong đi ra.

Tô Vũ Khởi biết làm thế này là không được nhưng cô vẫn không khống chế được bản thân, cô chỉ muốn đứng từ xa để nhìn người ấy một chút, chỉ một chút thôi là đủ rồi. Từ lúc Cố Hàn Yên bỏ đi đến giờ, cô bắt đầu hối hận, hối hận mình nói lời quá nặng làm Cố Hàn Yên tổn thương. Bây giờ cô ấy đang làm gì, cuộc sống có tốt không? Tô Vũ Khởi vô cùng muốn biết. Cứ xem như cuộc sống giữa hai người không còn quan hệ gì thì sự lo lắng này sẽ không bao giờ ngừng. Cô không hy vọng xa vời rằng sẽ cùng Cố Hàn Yên nối lại tình xưa, chỉ là muốn tận mắt thấy cô ấy vui vẻ hạnh phúc hơn so với trước đây thôi.

Người trong tòa nhà đi ra càng lúc càng đông, rất nhanh đã hòa lẫn các cô trong dòng người dày đặc. Tô Vũ Khởi cố gắng khống chế nhịp tim ngày một tăng nhanh, không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa chính.

Mãi đến khi chờ đợi một thời gian rất dài sau đó, cuối cùng cô cũng thấy một bóng hình vừa quen thuộc vừa xa lạ đi ra. Áo khoác kaki màu kem và quần jean xanh đậm che lấy thân hình gầy gò, đang men theo dòng người bước đi. Ánh mắt cô ấy hững hờ, dường như không chút hứng thú đối với bất cứ chuyện gì xung quanh.

Dù chỉ một cái chớp mắt Tô Vũ Khởi cũng không nỡ lãng phí, cô nhìn chăm chú vào Cố Hàn Yên, đôi mắt đỏ bừng. So với trước đây cô ấy tiều tụy đi nhiều, vì công việc quá mệt mỏi hay vết thương trong lòng quá đau?

Cố Hàn Yên cầm túi đi xuống bậc thang một lúc, bỗng cảm giác có ai đó đang dõi mắt theo mình. Cô xoay người lại đưa mắt kiếm tìm thì trêи tay chợt có cảm giác nóng lên, bị một bàn tay to lớn cầm lấy.

"Hàn Yên." Trần Sâm mang theo ánh mắt dịu dàng, nụ cười thường trực trêи môi, nhìn như lơ đãng dùng cơ thể chắn lại tầm nhìn của Cố Hàn Yên: "Anh đưa em về nhà, em theo anh xuống hầm lấy xe đi."

"Ừ." Cố Hàn Yên gật đầu, thu lại ánh mắt tìm kiếm. Mặc cho hắn nắm tay rồi theo Trần Sâm đi về hướng khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio