Cùng với một tiếng rầm, màn trời bị xé toạc ra một vết rách, mưa to trút xuống rơi lộp độp trên cửa sổ.
Những vệt nước uốn lượn.
Trong phòng kết một tầng sương mù trên kính, Lâm Lạc Tang vươn ngón tay ra lau một vùng trắng nhỏ.
“Không cần.” Cô nói với đầu điện thoại bên kia.
Nếu lúc muốn gặp nhất không gặp được thì đột ngột đền bù cô cũng không còn cần.
Lý Ngưng Phù im lặng một lúc: “Con đừng trách mẹ, ngày đó thật sự là Điềm Điềm đột nhiên phát sốt.”
“Mẹ cũng muốn đến gặp con nhưng chuyện sinh bệnh nhất định quan trọng hơn chúc mừng sinh nhật một ít. Nếu cuối cùng mẹ vẫn đi chúc mừng sinh nhật con thì trong lòng nôn nóng khó tránh khỏi sẽ biểu hiện ra ngoài, con thấy nhất định cũng không thoải mái, hai bên đều xấu hổ.”
Đúng vậy, vì tránh cho hai bên đều bị tổn thương cho nên cuối cùng bà ta lựa chọn cô.
Những lời này quanh quẩn nơi cổ họng, quấn lấy đầu lưỡi khó khăn lắm muốn nói ra nhưng lại bị cô nuốt về.
Thật ra rất bình thường, Tống Điềm là con của mẹ trong gia đình bây giờ, mà cô là đời trước cũng là thứ đã qua đi, không có lập trường gì để đi chỉ trích hoặc bất mãn.
Cho nên dưới vô số suy nghĩ chồng chéo, mâu thuẫn, cô không nói gì.
Lý Ngưng Phù nói tiếp: “Ngày mai chúng ta nhất định đều có thể đến, chuyện nghỉ phép đều chuẩn bị xong, mọi việc lặt vặt hoàn toàn được sắp xếp thỏa đáng, phòng cũng đã đặt xong, nhất định không có vấn đề.”
“Ba con cũng nói lâu rồi không gặp được con, con cái đứa nhỏ này, sao cũng không thường xuyên trở về?”
Lòng bàn tay đột nhiên không kịp phòng ngừa áp lên cửa kính, lạnh lẽo dọa người chui vào vân da, Lâm Lạc Tang run lên, nhanh chóng rút tay lại.
Cô hỏi: “Hai người đã đặt phòng rồi à?”
“Phải, đặt phòng ở Đức Ngõa lâu, khi còn nhỏ không phải con thích nhất sườn rán và tôm rim sao?” Lý Ngưng Phù cười, “Phải đặt trước một tuần, một mực không nói với con là vì cho con bất ngờ.”
Cô muốn nói vật đổi sao dời lâu lắm, bây giờ thói quen ăn uống của cô sớm đã thay đổi, không ăn đồ chiên dầu, cũng không ăn đồ cay.
Lý Ngưng Phù lại nói: “Nếu con từ chối, mấy ngày nay của ba mẹ cũng coi như mất toi công, việc chuẩn bị cũng làm không công.”
“Không có bận rộn như vậy chứ? Thời gian ra ăn bữa cơm tóm lại là có chứ?”
“Nếu con lo lắng về vấn đề an toàn thì mẹ đã làm xong công tác bảo mật với nhà hàng trước, an ninh cũng được tăng cường, con nhất định có thể thuận lợi vào thuận lợi đi ra ngoài.”
Một đống lời nói này gần như bác bỏ tất cả lý do từ chối cô có thể nói ra, cô biết tính cách của Lý Ngưng Phù, nói đến mức này nhất định là trước đó thật sự áy náy mới muốn cố gắng bồi thường một chút cho cô.
Lý Ngưng Phù nói năng thành khẩn, huống hồ vẫn là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy đưa ra yêu cầu ba người cùng nhau tham dự, cô cũng hơi dao động, cuối cùng nói được.
Sau khi cúp điện thoại, cô thấy Tiểu Noãn tựa vào trên cửa sổ, dùng tay áo nỗ lực lau khô khu vực trước mắt rồi nhìn về phía tòa cao ốc bên ngoài rõ ràng và mờ mịt: “Mưa thật lớn ……”
“Phải,” Nhạc Huy vừa ngửa đầu uống trà sữa vừa nói, “Ông trời làm sao cứ thay đổi thất thường.”
“Anh có mang dù không?” Lâm Lạc Tang hỏi.
“Trên xe có, để anh đi lấy.”
Rời khỏi trường quay Lâm Lạc Tang mới phát hiện không chỉ có mưa mà còn từng viên mưa đá nhỏ đang rơi lộp bộp trên dù.
Bầu trời trong phút chốc tối sầm lại, ánh sáng yếu ớt của đèn đường phản chiếu trên vũng nước nông nhỏ, mấy chiếc xe chạy với tốc độ cao văng nước tung tóe lên, tất cả mọi người vội vàng trú mưa.
Sau khi lên xe Nhạc Huy mới nghỉ một hơi: “Dự báo thời tiết cũng chẳng nói là mưa lớn như vậy……”
Anh ấy đặt một tách trà nóng ở trước mặt Lâm Lạc Tang: “Thời tiết thay đổi thế này hệt như cuộc đời khó có thể đoán trước.”
Tiểu Noãn thở dài: “Bây giờ em chỉ lo lắng quần áo em treo ở bên ngoài thảm cỡ nào.”
Nói đến vấn đề quần áo, lúc này Nhạc Huy mới chỉ vào bả vai Lâm Lạc Tang: “Trở về sấy một chút, chỗ này bị làm ướt.”
Sau khi về đến nhà, trước tiên Lâm Lạc Tang đi tắm nước ấm, sau đó ngâm mình trong bồn tắm hơn nửa giờ để nghỉ ngơi.
Lúc cô bước ra từ trong phòng tắm, anh cũng đúng lúc trở về.
Có lẽ là bận rộn một ngày, hôm nay cô đặc biệt buồn ngủ. Cô dựa theo một vài vấn đề hiện rõ trong buổi tập luyện để sửa lại một lần nữa phần soạn nhạc và thiết kế, hất mái tóc còn ướt bận bịu cả buổi mới đi sấy.
Ghế dựa quá thoải mái, cô dựa người vào thì bất giác thả lỏng, tùy ý cầm máy sấy quét ngang vài cái, đỉnh đầu khô đi nhanh chóng, đuôi tóc lại giống như sấy mười năm cũng làm không được.
Bởi vì cô sở hữu mái tóc quăn, cho nên vì duy trì hình dạng, mỗi lần cô sấy đều cần phải dùng ngón tay cuốn đuôi tóc để sấy, cứ như vậy thì càng thêm phiền toái.
Cô vừa làm đấu tranh với cơn buồn ngủ, vừa nhịn không được lẩm bẩm oán giận. Khi cái ót ngả xuống đệm mềm êm ái, sắp bắt đầu áp dụng động tác nhắm mắt sấy tóc thì máy sấy trong tay bị người ta cướp đi.
Cũng không biết anh là chê cô chậm hay là như thế nào, khép đuôi tóc cô lại run lên mấy lần, nhanh chóng giúp cô sấy xong và tắt đi máy sấy gác ở trên bàn.
Lâm Lạc Tang:……?
Bùi Hàn Chu hẳn là có chuyện muốn nói nên anh di chuyển ghế của cô đến trước mặt mình, lúc này mới nhúc nhích cổ họng: “Ngày mai có lẽ tôi phải đi công tác.”
Cô còn tưởng rằng là tin tức gì lớn, làm cả buổi, hoá ra giải quyết xong tóc cho cô chỉ để nói về chuyện công tác á hả?
Cô “ừa” một tiếng, lấy ra điện thoại của mình từ sau lưng và trả lời tiêu chuẩn: “Đi sớm về sớm.”
Anh nhìn chằm chằm cô, muốn nói lại thôi sau một lúc lâu.
Lâm Lạc Tang cảm giác được điều gì đó nên ngẩng đầu đối diện với tầm mắt anh: “Đúng rồi, em còn chưa hỏi anh đi chỗ nào.”
“Nước Mỹ.”
Dừng một chút, anh nói: “Nếu xảy ra chuyện gì, trước tiên phải nói với tôi.”
Lại nói: “Đừng gặp lại Triệu Toàn Nhã.”
Lâm Lạc Tang nghiêng đầu: “Lần trước em gặp bà ấy anh đã biết rồi sao?”
“Biết.”
Sau đó gặp bà ta xong cùng ngày em lại đề ra ly hôn.
Lâm Lạc Tang gật đầu, từ trên ghế quay trở lại giường rồi chui vào trong ổ chăn: “Hẳn là bà ấy cũng sẽ không tìm em.”
Sau khi rơi vào gối đầu, cô hỏi: “Ngày mai anh xuất phát lúc mấy giờ?”
“ giờ sáng.”
Cô đáp lời, cơn buồn ngủ ập đến và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đi ngủ sớm và thức dậy sớm, Lâm Lạc Tang mở bừng mắt chỉ hơn giờ, hơn phân nửa thành phố vẫn còn chìm trong giấc ngủ say, bao gồm anh chồng của cô.
Tay chân cô nhẹ nhàng đứng dậy, thu dọn mọi thứ, định đi tập luyện trước rồi đến điểm hẹn ăn cơm.
Trước khi bước ra khỏi phòng ngủ thì cô thấy được trên giá áo treo quần áo và cà vạt, hẳn là thứ anh sẽ mặc hôm nay.
Lâm Lạc Tang tạm dừng tại chỗ vài giây, nhớ tới kỹ năng thắt cà vạt với vận tốc ánh sáng của người đàn ông này gần đây nên lùi lại, treo cà vạt lên, bản thân giúp anh thắt trước, đến lúc đó anh trực tiếp mang lên điều chỉnh một chút độ chặt lỏng là được.
Nói đến việc đeo cà vạt, vẫn là cô học ở thời Phi Yên khi quay MV, cũng thao tác thực tế hơn chục lần. Đàn ông phải tham dự nhiều dịp công khai hơn cô nhiều, trước kia cà vạt cũng thắt không tồi, gần đây cứ như là mất tập trung, luôn gặp khó khăn.
Khó khăn thì thôi đi còn một hai phải cho cô nhìn thấy.
Sau khi thắt cà vạt xong, Lâm Lạc Tang phát hiện trong va li của anh vẫn còn một ít được sắp xếp gọn gàng nên cô dứt khoát giúp anh thắt xong toàn bộ mấy cái muốn mang, một lần nữa dọn xong cất vào trong vali, lúc này mới rời đi.
Lúc cô đứng dậy thì anh cũng đã tỉnh, tuy rằng biết cô đang vội vàng cái gì đấy nhưng cũng biết cô luôn luôn bận rộn nên cũng không để ở trong lòng.
Mãi cho đến khi lấy áo sơmi và âu phục ra khỏi móc treo, ánh mắt nhìn thấy cà vạt được treo thoả đáng tinh tế mới nhíu mày phát hiện kiểu trong vali không khác gì mấy, khóe miệng lúc này mới cong lên không dễ dầu gì phát hiện.
Buổi sáng Lâm Lạc Tang tập luyện xong ở trường quay, cũng đến Đức Ngoã lâu đúng giờ vào một giờ chiều.
Cô tới trước thời gian nửa tiếng nhưng Lý Ngưng Phù và Lâm Hồng Phong đã sớm chờ ở phòng, thấy cô đến, Lý Ngưng Phù cười nhận lấy túi xách trên tay cô tựa như trước kia cái kiểu lúc tan học lấy cặp sách của cô.
Cách biệt nhiều năm, Lâm Lạc Tang chấn động tâm trí trong giây lát.
“Mau ngồi đi,” Lâm Hồng Phong nhìn cô một vòng và hỏi, “Sao lại gầy rồi?”
Lý Ngưng Phù nói tiếp: “Yêu cầu của minh tinh đều như vậy, Tang Tang thế này không được gọi là gầy gò mà gọi là dáng người đẹp, tôi thấy phòng làm việc thường đăng video con bé tập gym, không phải bệnh gầy đâu.”
Lâm Hồng Phong: “Vậy là tốt rồi, cơ thể khỏe mạnh mới là điều số một.”
Lâm Lạc Tang cười cười: “Con biết, cứ nửa năm ê-kíp đều sẽ sắp xếp kiểm tra sức khoẻ, chế độ ăn uống ngày thường cũng có giáo viên dinh dưỡng phối hợp, sức khoẻ sẽ không có vấn đề.”
Cô mới vừa ngồi xuống lại nghe được Lâm Hồng Phong hỏi: “Nghe nói con và cái người…… Bùi Hàn Chu, kết hôn?”
Đề tài bỗng nhiên chuyển hướng về chuyện thật lâu trước đó, cô cảm nhận được sự quan tâm nhưng đồng thời cũng không bài xích cảm thấy châm chọc, cô cầm cái ly xoay hai vòng lang thang không có mục tiêu, lông mi dài cụp xuống che lại đáy mắt không rõ cảm xúc.
“Đúng vậy.”
Người một bàn không hẹn mà cùng nghĩ đến buổi hôn lễ vắng mặt người lớn kia nên đều im lặng không nói vài giây.
Lâm Hồng Phong suy nghĩ một lát, lúc này mới giải thích: “Hôn lễ khi đó Song Tiệp đã nói với ba rồi nhưng ba thật sự không thể phân thân.”
“Huống hồ con cũng đã lớn, ba cũng không thể quan tâm con cả đời, chuyện của con bản thân con quyết định là được, ba sẽ tôn trọng.”
Lý Ngưng Phù bổ sung: “Mẹ thì sau đó xem báo mới biết được con kết hôn, sao con không báo cho mẹ?”
Lâm Lạc Tang không có cảm xúc gì nên nở nụ cười: “Con từng gọi điện thoại cho mẹ nhưng mẹ nói phải họp phụ huynh cho Điềm Điềm. Con thấy hai người đều có việc bận, hơn nữa không phải chuyện gì lớn nên không cưỡng cầu.”
Lúc đó hôn lễ với cô mà nói chẳng qua là đi lướt qua nhau, hai bên đã không tình nguyện thì cũng không nắm tay cùng tiến, huống hồ hai người vắng mặt thật ra cũng bên trong dự kiến của cô.
“Quả thật, có quá nhiều biến cố lớn trong cuộc đời, chúng ta cũng không thể quán xuyến hết mọi thứ,” Lâm Hồng Phong nói, “Con và Tiểu Bùi ấm lạnh tự biết là được.”
“Chuyện quá khứ đều đã qua, nói chút chuyện vui vẻ đi,” Lý Ngưng Phù quay đầu hỏi cô, “Có phải cuối năm nay con cầm được nhiều giải thưởng đặc biệt phải không?”
Hàn huyên đến sự nghiệp hô mưa gọi gió của cô, không khí cũng coi như hòa hợp, chỉ là bất luận đề tài đi đến nơi nào, hai người đều tự biết đuối lý, không hỏi hôn nhân của cô có hạnh phúc hay không, cũng không nhắc đến chuyện muốn gặp Bùi Hàn Chu.
Mặc dù đó là hai điều mà các bậc cha mẹ quan tâm nhất.
Lâm Lạc Tang cũng không hoài nghi bọn họ yêu mình, nhưng một tấc yêu cũng là yêu, trăm tấc cũng là yêu.
Bọn họ từng trút xuống hơn % tâm huyết để yêu cô, nhưng vật đổi sao dời, bọn họ bây giờ sớm đã có người mình yêu hơn.
Cơm ăn được một nửa, người phục vụ đẩy chiếc bánh kem lên. Trong khoảnh khắc hạnh phúc mà mỗi giây đều phải tranh thủ, ngọn nến muộn được cắm vào giữa chiếc bánh.
“Mẹ đã chọn màu hồng yêu thích của con.” Lý Ngưng Phù nói.
Mười mấy năm trôi qua, Lý Ngưng Phù nhớ chính xác nhiều sở thích của cô. Nhưng với tư cách là một người mẹ, bà ta thực sự đã bỏ lỡ rất nhiều sự trưởng thành và thay đổi của cô, cô thậm chí không thể giải thích bản thân không hề là cô bé tám tuổi, hiện tại cô thích nhất là màu tím.
Đây vừa lúc là phần cô vui sướng nhất và cũng bất lực nhất.
Trong những khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời, mỗi giây chờ đợi và đồng hành bị bỏ lỡ đều được tính.
Cô không có lựa chọn để vạch trần.
Sau đó, Lý Ngưng Phù tìm kiếm bật lửa đưa ánh mắt về phía Lâm Hồng Phong: “Đưa cho tôi bật lửa.”
Lâm Hồng Phong nhíu mày: “Tôi không mang bật lửa.”
“Không phải tôi đã gửi WeChat cho ông bảo ông mang theo sao?”
Rất hiển nhiên, bữa tiệc chuẩn bị lâu như vậy, hết thảy đều được tiến hành theo kế hoạch, phần thắp nến quan trọng nhất lại bỗng nhiên bị gián đoạn, trải nghiệm và cảm giác vui vẻ ngã xuống sườn đồi, Lý Ngưng Phù cũng rất là bất mãn.
“Tôi không trả lời WeChat của bà, tôi không trả lời nhất định là không thấy được. Nếu đang đợi tôi trả lời, sao trước khi lên cũng không nhìn điện thoại, thấy tôi không trả lời thì bà nên mua một cái ở dưới lầu chứ!”Sự kiên nhẫn của Lâm Hồng Phong cũng bị hao hết, “Không thể hiểu được, cái này còn trách tôi? Bữa cơm này là tôi muốn ăn sao?”
“Không phải ông muốn ăn chẳng lẽ ông không có trách nhiệm sao? Từ nhỏ đến lớn chuyện của Tang Tang ông đã quan tâm chút nào chưa, coi như là đàn ông thì buông tay mặc kệ nhưng ít nhất trách nhiệm cũng phải đến cùng chứ? Hôn lễ của nó tôi không đi là không biết, ông đã biết cũng không đi, hiện tại có tư cách gì ở đánh giá tôi ở đây? Ông trả giá nhiều hơn tôi à?”
“Lại tới nữa, bà lại đang lên cơn cái gì, một việc nhỏ xíu vô cùng đơn giản một hai phải làm cho phức tạp như vậy? Cái tật xấu lôi chuyện cũ khi nào có thể sửa lại hả?”
“Là tôi lên cơn sao, hiện tại còn trách tôi lôi chuyện cũ? Chuyện chính ông đã làm còn không cho phép tôi nói hả? Rõ ràng là chuyện hai người nên làm cùng nhau, một mình tôi làm còn chưa tính, bảo ông làm một việc nhỏ xíu ông còn bất mãn nhiều như vậy, không biết còn tưởng rằng mỗi ngày ông bận bịu cỡ nào. Làm sao, muốn tôi tính cho ông xem ông bận rộn cái gì không?”
……
…………
Một câu “Tìm người phục vụ” là có thể giải quyết việc nhỏ, khiến hai người hoàn toàn bị nhen lửa, ông một lời bà một câu tranh chấp không dứt, đứng trên vị trí cao tranh luận gay gắt.
Ai cũng cảm thấy bản thân có lý, ai cũng không có thắng lợi.
Đây là hình ảnh quen thuộc nhất năm cô tuổi, vĩnh viễn khắc khẩu và làm hòa, làm hòa tranh cãi nữa, khắc khẩu lại tha thứ, tha thứ lại cuồng loạn.
Trước tuổi, cô xác nhận bản thân có được tình yêu ấm áp vây quanh, giống như ánh nắng bên bệ cửa sổ vào giữa trưa, sáng ngời và nóng bỏng.
Cô biết ba mẹ yêu nhau, cô hiểu cái gì là cuộc hôn nhân hạnh phúc, cô thích ngồi ở trên vai ba tản bộ dọc theo đường sắt, thích nhìn ba hôn mẹ.
Cho đến sinh nhật lần thứ , mẹ run rẩy mở hộp bánh sinh nhật, còn chưa kịp cắt bánh kem đã than thở khóc lóc.
Cuối cùng cô cũng phải đối mặt với một thứ dường như rất phổ biến nhưng lại cũng trừng phạt.
Mẹ nói, nếu mẹ và ba con ly hôn, con ở với ai?
Khi đó cô mơ mơ màng màng, không hiểu ý nghĩa của hai chữ “Ngoại tình” khi mẹ khóc lóc nói ra, cho đến thấy khi video của chị gái xinh đẹp gửi đến điện thoại ba.
Rất nhiều chuyện, tuy rằng con nít không hiểu nhưng có thể cảm giác được.
Cô cảm giác được ba không còn yêu mẹ nhiều nữa, cô cảm giác được sự kiên nhẫn của ba càng ngày càng ít, cô cảm giác được dịu dàng của ba và gương mặt tươi cười đều chia cho người phụ nữ khác.
Tuy rằng mẹ khổ sở nhưng ba không muốn ly hôn, mẹ yêu ông và cho ông cơ hội.
Thần kinh từng chịu đựng sự phản bội sẽ trở nên yếu ớt, bởi vì không cảm nhận được tình yêu, nghi ngờ và hoài nghi sẽ nối gót không thể tự khống chế, mà ở trong mắt người không yêu bạn thì đó chỉ là vô cớ gây rối mà thôi.
Rất nhiều chuyện từng bước ra lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, vô số lần bảo đảm và tha thứ cũng chỉ là cố gắng chắp vá những bức tranh bị xé nát thành nguyên trạng, gió vẫn thổi qua mọi nơi như cũ, vết thương chưa bao giờ được chân chính chữa trị.
Một năm kia bọn họ tranh cãi càng ngày càng nhiều, thậm chí bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, một chuyện nhỏ nhặt cũng sẽ trở thành ngòi nổ.
Bọn họ cãi nhau bên bể bơi, cô sợ hãi, chỉ muốn chạy ra xa, bơi ra khu vực nước sâu mà ba mẹ cũng không phát hiện, hết dưỡng khí cũng không nổi lên mặt nước. Lúc cô suýt nữa chết đuối thì được một dì bơi gần đó cấp cứu.
Khi cô bị sốt, họ cãi nhau, sợ ầm ĩ đến cô ngủ say nên bùng nổ ở một khu vực rộng lớn bên ngoài bệnh viện, cuối cùng cô bị đau tỉnh, y tá bận rộn ngại ngùng nói với cô rằng có quá nhiều bệnh nhân trong mùa cúm, ba mẹ cô không thông báo rút kim, bình rỗng quá lâu nên mu bàn tay rút máu.
Lúc qua đường bọn họ cũng cãi nhau, cô không biết gì, đi ra giữa đường còn tưởng rằng ba mẹ sẽ đuổi kịp, ai biết bọn họ còn ngừng tại chỗ tranh chấp, mẹ chảy nước mắt, mà trước mặt cô có một chiếc xe tải lớn bỗng dưng phanh lại, suýt nữa đụng vào cô.
……bg-ssp-{height:px}
Cuối cùng, lôi kéo gần một năm trời, cuộc cãi vã đã tiêu hao tất cả nền tảng tình cảm, tình yêu vốn có không còn sót lại chút gì, bọn họ chia tay, không còn tình cảm nào kết thúc cuộc hôn nhân này.
Ba nhanh chóng tìm được người vợ mới, cũng sinh được hai người con trai, mẹ cũng có gia đình mới, sinh được đứa con gái đáng yêu.
Ngay từ đầu mẹ từng nói muốn mang cô đi nhưng mẹ đơn thân dẫn theo con quá khó khăn, khi tái giá đứa con lại là trói buộc, cô bị đưa đến bên cạnh ba. Ba nói rằng con coi mẹ kế của con như mẹ con là được.
Mẹ kế không xấu xa như diễn trên phim truyền nhưng cũng không tốt, mẹ kế sẽ tranh giành tình cảm với cô, quà ba mua cho cô nhất định phải mua hai phần, một phần để lại cho mẹ kế.
Ba để mẹ kế mua quần áo cho cô, dự toán là , mẹ kế sẽ tự dùng hết hơn phân nửa, chỉ để cho cô .
Mẹ kế sẽ tranh công ở trước mặt ba, nói anh xem đây là quần áo em mua cho con gái anh, có đẹp hay không? Chỉ có cô biết quần áo kia tiện tay mua ở tiệm bán sỉ ven đường, kiểu dáng mấy năm trước cô đã không mặc.
Mẹ kế nói ở trong cái nhà này mày phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng mách ba mày về tao, bởi vì ba mày càng yêu tao hơn.
Cô và mẹ kế cũng cãi nhau nhưng ba nói mẹ kế của con mua cho con nhiều thứ như vậy, con phải học được cảm ơn.
Bên trong sự lựa chọn cô bị từ bỏ hết lần này đến lần khác, sau đó cũng dứt khoát không tranh thủ, không ai nắm chặt cô, vậy cô sẽ tự bản thân nắm chặt mình.
Cô ra nước ngoài học đại học, trở về thì tiến vào giới giải trí, bận rộn một chút cũng được, không cần ứng phó với mối quan hệ phức tạp trong gia đình.
Lâm Lạc Tang nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy lạnh.
Cô cho rằng đi qua lâu như vậy, cảm xúc sớm đã bình phục nhưng lúc nhớ đến hoá ra vẫn chưa tiêu tan.
Cô hồi tưởng lâu như vậy nhưng hai người đối diện vẫn còn đang tranh cãi, thậm chí người phục vụ phòng riêng cũng nhận thấy được không ổn, cẩn thận từng li từng tí kéo màn ra nhìn thoáng qua.
Ánh mắt nghi hoặc, khó hiểu, thậm chí có chút thương hại.
Lâm Lạc Tang hít sâu một hơi, bất lực hỏi: “Đã ly hôn…… Các người còn muốn cãi nhau giống như trước sao?”
Những lời này ấn nút tạm dừng ngắn ngủi trong phòng.
Hai người cuối cùng cũng ý thức được đã làm gì khi cơn tức giận ập đến, Lâm Hồng Phong xoay người đi toilet bình phục cơn tức giận, Lý Ngưng Phù cũng xoay người nói: “Mẹ đi hỏi một chút xem quầy lễ tân có bật lửa hay không.”
……
Cuối cùng khi hai người trở về đều giải tỏa được tâm trạng nhưng không khí đã không thể vãn hồi, cho dù nỗ lực chu toàn cùng với ngụy trang thì phần sau của bữa cơm vẫn như cũ ăn vô cùng thất bại.
Bọn họ đều cố gắng hết sức, tựa như năm đó cố gắng hết sức muốn vì cô bảo toàn một gia đình hoàn chỉnh, chỉ là chung quy không thể làm được mà thôi.
Cô không biết nên trách tội ai, bởi vì không có ai muốn ầm ĩ hết thảy đến mức khó khăn như vậy.
Không có ai không muốn sống với thể diện.
Sau khi bữa ăn chấm dứt, cô đứng ở trạm giao thông công cộng nhộn nhịp, nhìn cơn mưa đứt quãng và suy nghĩ rất nhiều.
Cô nghĩ đến cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ, nghĩ đến đoạn thời gian sụt cân gầy gò và hậm hực của mẹ, nghĩ đến tình cảm không bình đẳng chung quy sẽ dẫn đến tra tấn nhau vĩnh viễn, nghĩ đến nếu ban đầu nhận ra điều gì không ổn mẹ lựa chọn cách kết thúc kịp thời ngăn tổn hại, liệu có thể đối với hai bên mà nói mới là lựa chọn tốt nhất hay không?
Bọn họ rõ ràng có thể giữ phần hồi ức tốt đẹp kia trong sâu thẳm, rõ ràng có thể không cuồng loạn như vậy, rõ ràng có thể không cần phải công kích quá nhiều để tiêu hao tình yêu của nhau như vậy.
Còn cô thì sao, cô và Bùi Hàn Chu có thể như vậy hay không?
Tình yêu không bình đẳng thật là đáng sợ, từ ngày đầu tiên cô kết hôn thì đã biết bản thân nhất định không thể yêu anh, bởi vì cô mẫn cảm, yếu ớt, sợ hãi bị từ bỏ, cô lo lắng nếu tình cảm tình khắc sâu một ít, bản thân sẽ bởi vì không chiếm được đáp lại mà trở thành mẹ tiếp theo, thương tổn tới mình, cũng tổn thương đến anh.
Lúc cảm xúc phập phồng, ai cũng không thể bảo đảm hành vi lý trí của mình.
Đã sớm biết nên đi làm điều kết thúc, cũng bởi vì thích mà kéo dài tới hiện tại còn chưa quyết định, không phải sao?
Tình cảm là một thứ dữ dội như vậy, cô không biết sau khi bản thân hãm sâu sẽ biến thành bộ dạng nào.
Cô là một người nhạc sĩ, nhạc sĩ đều hướng tới lãng mạn chán ghét chật vật, cô không muốn ồn ào với Bùi Hàn Chu đến tình trạng người khác sẽ thương hại.
Không bằng bây giờ ngừng mọi thứ ở nơi tốt đẹp nhất, duy trì thể diện và tôn nghiêm cho hai bên, tránh cho khả năng sẽ phát sinh tranh cãi và thương tổn, để hồi ức được hoàn mỹ.
……
Ngày hôm qua Thịnh Thiên Dạ hẹn gặp cô vào buổi chiều, nói là mời cô uống trà chiều với tâm sự, báo đáp ân tình lúc ấy cô cứu diễn ở phim truyền hình.
Lúc cô tìm thấy Thịnh Thiên Dạ ở quán cà phê thì người sau đã đợi thật lâu.
“Sao lại thế này,” Thịnh Thiên Dạ nôn nóng rướn người qua, “Bên ngoài mưa lớn như vậy, tớ gọi điện thoại cậu cũng không nghe máy, nhắn tin cho cậu lại đáp một tin không có việc gì khiến người ta sợ hãi quá.”
Thịnh Thiên Dạ vỗ nước mưa trên quần cô, nghe thấy cô nói một câu, cho rằng là ảo giác của mình nên hơi do dự ngẩng đầu, hoảng hốt nói: “…… Cậu nói cái gì?”
“Ly hôn? Vì sao lại muốn ly hôn?”
Một phút sau, Thịnh Thiên Dạ ngồi hỏi cô ở đối diện.
“Vừa rồi ba mẹ tớ tới thăm tớ, ngay trước mặt tớ lại cãi nhau,” Lâm Lạc Tang nhắm mắt, “Tớ cho rằng bóng ma trước kia đều không tính là gì, hiện tại mới biết được gia đình có ảnh hưởng quá lớn đến tớ.”
Gia đình thật sự là quá quan trọng
“Không phải chú với dì đều ly hôn sao, vậy cũng có thể cãi nhau ư?” Thịnh Thiên Dạ thở dài.
Lâm Lạc Tang nhìn cô ấy, đột nhiên hỏi: “Cậu biết vì sao tên tớ là Lạc Tang không?”
Thịnh Thiên Dạ: “Vì sao?”
“Bởi vì mẹ tớ gặp được ba tớ ở thành phố Lausanne Thụy Sĩ, bọn tớ phải đến đó hàng năm cho những ngày kỷ niệm.”
Lâm Lạc Tang nói, “Nhưng sau khi ly hôn, bà ấy không bao giờ đến Lausanne nữa.”
() 洛桑: Lạc Tang: Lausanne là thành phố nói tiếng Pháp của Thụy Sĩ, tọa lạc bên bờ Hồ Geneva, nhìn ra Évian-les-Bains và có Dãy núi Jura về phía Bắc thành phố. (wiki)
Thịnh Thiên Dạ bỗng nhiên im lặng, thật lâu sau mới nói: “Bởi vì cậu cảm thấy bản thân thích sẽ không có đáp lại, cho nên vẫn luôn tránh thích, nhưng nếu Bùi Hàn Chu thích cậu thì sao?”
“Có lẽ,” cô cười cười, “Có lẽ anh ấy có một chút hoặc thích tớ nhiều hơn một chút. Tớ không thể xác định, bởi vì bọn tớ ở bên nhau quá đặc thù.”
“Bọn tớ đã là vợ chồng, sẽ không ai bàn đến chuyện quan hệ tình cảm của hai người sau vài tháng kết hôn là như thế nào, cũng sẽ không cân nhắc xem ai thích nhiều hơn.”
“Càng sẽ không bởi vì bọn tớ chưa có trình tự yêu đương mà ngay bên trong hôn nhân theo đuổi một lần nữa để lấp đầy nền tảng và những khoảng trống trong giai đoạn phát triển tình cảm.”
“Cho dù anh ấy thích tớ nhưng một chút thích kia…… Cũng đủ chống đỡ tớ đi xong đoạn hôn nhân này sao?”
Yêu đều yếu ớt như vậy, huống chi thích.
Tình yêu có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn nói chung cần phải để tâm và một lòng vô cùng mãnh liệt. cô nghĩ lúc mình còn sống có lẽ thật khó mà gặp được, cũng khó có thể nhận ra.
Thịnh Thiên Dạ suy nghĩ thật lâu, không biết nên nói hay không nhưng vẫn cân nhắc, “Tớ cảm thấy anh ấy đối xử với cậu rất tốt.”
“Tớ cũng cảm thấy vậy, đây là nguyên nhân tớ vẫn luôn không thể nhẫn tâm.” Lâm Lạc Tang cười cười, “Tớ thích ảnh, ảnh rất tốt với tớ. Mặc dù anh ấy đều tốt với người bên cạnh nhưng chỉ cần tớ không tham lam, chúng tớ có thể sống như vậy cả một đời.”
Lâm Lạc Tang ngước mắt, đặt câu hỏi đánh thẳng vào trọng tâm: “Nhưng lỡ như…… nếu tớ có lòng tham thì sao?”
“Lỡ như tớ không chỉ có lòng tham mà còn mắc kẹt trong sự tốt đẹp này, càng ngày càng không còn cách nào tự kiềm chế thì sao?”
“Trước đó anh ấy nói với tớ, thật ra anh ấy có chướng ngại tiếp xúc với người khác phái, cậu nhất định không thể ngờ được rằng ngoại trừ tớ ra, anh ấy đều hết sức mẫn cảm với phụ nữ khác.”
“Tớ cũng không ngốc đến như vậy, có đôi khi tiếp xúc với nghệ sĩ nam, tớ luôn cảm thấy anh ấy đang ghen, nhưng kết hợp với một ý nghĩ khác, nhất định là anh ấy ghen sao?”
“Thiên Dạ, nếu cậu không thể ăn bánh ngọt từ khắp nơi trên thế giới, nơi này chỉ có một miếng bánh kem, cậu sẽ không cung phụng nó sao?”
“Cho dù cậu không thích ăn miếng này, nhưng có người tới đoạt, cậu vui không?”
……
Thịnh Thiên Dạ chỉ yên lặng nhìn cô.
Cuối cùng, Thịnh Thiên Dạ nói: “Nếu cậu đã quyết định, vậy nói với anh ấy đi.”
Lâm Lạc Tang: “Cậu cảm thấy tớ nên như vậy sao?”
Thịnh Thiên Dạ nói: “Tớ không biết, nhưng tớ không muốn thấy cậu chịu thương tổn.”
“Nếu phần tình cảm này vẫn luôn khiến cậu xoắn xuýt và do dự, vậy không bằng trước buông tay thử một chút đi.”
Một giờ sau cô gọi điện thoại cho anh.
Rất kỳ quái, bọn họ chưa bao giờ như thế này trước đây, nhưng lần này dường như là biết sẽ xảy ra tình huống gì, thật lâu sau anh mới thản nhiên “Alo” một tiếng.
“Ừm.” Cô nói, “Em có lời muốn nói với anh.”
Cô muốn hỏi anh bên kia bây giờ là mấy giờ, anh có bởi vì bận rộn công việc quên ăn cơm hay không, có thắt lệch cà vạt không, đừng luôn nhíu mày.
Nhưng sau một thời gian dài im lặng, cô nghe thấy giọng mình:
“Trước đây nói ly hôn, em đã cẩn thận suy xét thật lâu, xin lỗi em không có cách nào nói ra nguyên nhân nhưng hy vọng anh có thể đồng ý.”
Hơi thở của cô hình như rất ổn định, dựa vào tu luyện ngón giọng với nhiều năm luyện tập.
Hơi thở của anh tựa như cũng rất ổn định, qua một lát, thấp giọng hỏi cô: “Nghĩ kỹ chưa?”
Cô dùng sức nuốt khan, giảm bớt tỉ lệ giọng mũi rồi đáp, “Rồi.”
Có lẽ phải cảm ơn quá trình luyện tập chuyên nghiệp của cô, khiến cô ngay cả lúc giọng run rẩy cũng có thể khá ổn định.
Bên kia lại vang lên tiếng ngòi bút sàn sạt, anh dường như đang phê chữa công việc trong thời khắc im lặng, mà lúc ngừng lại, đưa ra câu trả lời cho vấn đề cô suy xét thật lâu.
Anh nói được, một mực không nghe ra cảm xúc vui buồn như thể không bị ảnh hưởng theo bất kỳ cách nào.
Cô kịp thời cúp điện thoại, sợ để anh nghe thấy mình khóc nức nở, nơi nào đó truyền đến mọi thứ đều kết thúc tiêu tan nhưng lại có chỗ nào đó trống rỗng.
Cô che đôi mắt lại, bỗng nhiên nhớ tới cảm giác của bàn tay và lòng bàn tay anh, ấm áp và mềm mại.
Là cô vô phúc nhận lấy, anh có làm sai chỗ nào đâu.
Bên kia, trên du thuyền, anh cúp điện thoại lặng im ở trên chỗ ngồi thật lâu.
Tất cả mọi người nhận thấy được bầu không khí không thích hợp, tựa như trước mặt là Bùi Hàn Chu mà mình cũng không quen biết.
Tuy rằng nét mặt của anh không có biến hóa nhưng tay nắm bút máy thế nhưng có chút không ổn.
La Tấn đến gần, nghe thấy toàn bộ nội dung của cuộc điện thoại nên qua đó đỡ lấy cổ tay anh: “Làm sao vậy, không sao chứ?”
Ngay cả người phụ trách bên kia cũng hỏi: “Còn muốn tiếp tục không?”
“Không sao,” anh nhắm mắt vài giây rồi mở mắt ra, “Tiếp tục.”
Nhưng hội nghị chạy được một nửa, còn chưa kịp kết thúc đoạn đầu tiên, anh đã nhanh chóng đứng dậy, nói câu “Xin lỗi” rồi nhanh chân đi ra ngoài.
La Tấn cuối cùng tìm được anh ở đầu thuyền.
Đầu thuyền gió lớn, lung lay, sóng biển vỗ vào thân thuyền, những con sóng dữ dội tựa như là lưỡi dao sắc bén.
Bùi Hàn Chu đưa lưng về phía gió đang châm thuốc.
Trong ấn tượng của La Tấn, anh đã không hút thuốc trong một thời gian dài.
Anh luôn luôn tự ràng buộc, thuốc lá và rượu ít dính tới, cho dù là ở trên bữa tiệc cũng chỉ có lúc thật sự không thể từ chối mới hút hai điếu.
Cho dù là khoảnh khắc cực kỳ phiền muộn thì anh cũng chỉ nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, không nói một lời tự mình tiêu hóa hoặc là lên xe nghỉ ngơi.
Lần trước nhìn thấy anh hút thuốc là vào ngày giỗ ông cố.
“Cậu đừng như vậy……” La Tấn duỗi tay ngăn cản anh, “Không phải cậu nói bị thuốc lá và rượu chi phối cảm xúc đều là người vô dụng sao?”
Anh châm lửa đốt đuôi điếu thuốc, lúc đưa đến bên môi nhớ tới cô không thích mùi thuốc lá, sau một lúc lâu thì lại cụp mí mắt xuống, đột ngột cười một tiếng.
“Cậu coi như tôi vô dụng đi.” Anh nói bằng giọng khàn khàn, “Ngay cả người tôi cũng không giữ được.”
“Cậu……” La Tấn nhất thời nghẹn lời, “Nếu cậu không muốn vậy cậu đồng ý làm gì! Cậu đừng đồng ý!”
“Đã là lần thứ hai, có lẽ cô ấy thật sự muốn chạy.” Anh nói, “Tôi không thể không đồng ý nữa, tôi phải tôn trọng ý kiến của cô ấy.”
“Lần trước vì sao cậu không đồng ý?”
“Lần trước tôi biết là cô ấy gặp Triệu Toàn Nhã.”
“Triệu Toàn Nhã nhất định ảnh hưởng đến cô ấy, khi đó tôi chỉ cảm thấy bất ngờ, cảm thấy là Triệu Toàn Nhã bảo cô ấy phải ly hôn.”
“Nhưng hiện tại, cô ấy nói với tôi là cô ấy đã nghĩ kỹ.”
Mắt anh đỏ ngầu ngẩng đầu lên: “Cô ấy đều đã nghĩ kỹ rồi, tôi lấy cái gì để giữ?”
Nghĩ xong, anh búng đuôi điếu thuốc chế giễu, “Huống hồ tôi cũng hoàn toàn không biết”
Anh không am hiểu giữ lại, ngay từ đầu La Tấn đã biết.
La Tấn đón gió lạnh, cảm thấy bản thân sắp bị thổi chết ở nơi này, tình cờ là anh không hề cảm thấy lạnh khi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cậu rống to: “Tớ hỏi cậu một câu, cậu thích cô ấy không?”
“Tôi không thích cô ấy tôi còn thức đêm bay trở về ngăn cản cô ấy ly hôn, tôi có bệnh à?”
La Tấn chỉ cảm thấy hết thảy đều giải quyết dễ dàng, cậu cố gắng phân tích lý trí hết mức có thể:
“Thích vậy không phải kết thúc, hóng gió có cái gì tốt. Cậu nghe tớ, chúng ta đi về trước, thủ tục ly hôn cũng chưa làm mà, cậu tỉnh lại một chút!!”
“Đây không hẳn là chuyện xấu, không phải sao? Hai người các cậu kết hôn theo một cách đặc biệt, cũng đã lâu như vậy, tình cảm cũng không có cách nào để nói rõ. Nếu như không có một cơ hội cho hai người suy nghĩ định nghĩa về nhau một lần nữa, cả đời cứ sống ở sương mù mơ mơ màng màng như vậy ư?”
“Cậu cố gắng ngẫm lại xem, trước đó người yêu ở bên nhau còn phải trải qua hiểu lầm nè ghen nè có phải cậu thích người khác hay không nè. Do cậu là cưới trước yêu sau nên không cần trải qua này đó đúng chứ? Điều này không có ý nghĩa!”
“Nghe tớ, đây là cơ hội, là các cậu xác định quan hệ, cơ hội bày tỏ tình cảm một lần nữa. Cậu cần phải đến nói cho cô ấy, cho cô ấy cảm giác an toàn, chứng tỏ rằng cuộc hôn nhân này không còn mong manh như khi nó đã được định đoạt.”
“Muốn ông đây nói à, vấn đề của cậu cũng không ít, cái gì cũng không nói, cho tới bây giờ đều không nói, chỉ có thể dựa vào cảm nhận của người khác nhưng ai có thể lấy tình cảm của mình làm kết luận? Bày tỏ một chút thật sự không khó, cậu không có khả năng cả một đời đều không để lộ tầng giấy cửa sổ này đi bày tỏ!”
“Nếu thích, vợ chạy vậy thì theo đuổi lại!!!”