Editor: Mân Côi
[Cố Thiển, cô tới nhà hàng bên cạnh Hối Kim một chuyến. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô.]
Di động nhận được tin nhắn của Lâm Khả Hân, Cố Thiển không thèm để ý tới, ai biết Lâm Khả Hân cố chấp gọi điện thoại liên tục khiến Cố Thiển cuối cùng phải đành bất đắc dĩ xuất môn đến điểm hẹn.
Ngồi đợi một lúc lâu mới thấy Lâm Khả Hân vội vàng chạy đến.
Thời gian vài ngày, Lâm Khả Hân duỗi thẳng tóc, ăn mặc cũng trở lại với phong cách thanh thuần như trước, chẳng qua một chút son hồng trên môi khiến nàng ta có chút diêm dúa lòe loẹt.
“Xin lỗi, đã để cô đợi lâu.” Lâm Khả Hân nói.
Cố Thiển muốn nàng ta mau nói rõ lý do gọi nàng đến đây nhưng Lâm Khả hân lại vỗ tay vẫy phục vụ gọi hai tách cà phê.
Cố Thiển từ chối lời mời của nàng ta, gọi cho mình một ly sữa.
Sau khi cà phê và sữa được đưa lên, Lâm Khả Hân đảo tròn mắt, hỏi thử nàng:
“Cố Thiển, tôi nhớ rõ trước đây cô ghét nhất là uống sữa,”
“Con người cũng có lúc thay đổi, giống như cô, rõ ràng nói không trở về, cuối cùng vẫn về đấy thôi.” Cố Thiển bốn lượng bật ngàn cân.
[Nguyên văn là tứ lạng bát thiên cân, đại ý là tiểu lực đánh thắng đại lực, câu này vốn dùng để miêu tả công phu Thái cực quyền.]
“Nói thật đi, tôi biết cô đang mang thai”, Lâm Khả Hân nhíu mày, “Mặc Thần nói với tôi, hài tử của cô sinh lưu lại cũng không sao cả, dù sao cuối cùng Mặc Thần cũng sẽ không nhận nó.”
“Sao có thể, chắc là Tiếu Mặc Thần lừa cô rồi, tôi làm sao có thể mang thai.” Cố Thiển cười miễn cưỡng.
“Đừng phủ nhận, Mặc Thần là loại người thế nào, lấy năng lực của hắn, nhất cử nhất động của cô bọn tôi đều rõ như lòng bàn tay.” Lâm Khả Hân tự tin cười, trên mặt tràn đầy bội phục đối với Tiếu Mặc Thần.
“Nếu cô đã nói như vậy, tôi nghĩ chúng ta cũng không còn chuyện gì quan trọng để nói”, Cố Thiển xoay người rời đi, “Đúng rồi lần trước là tôi trả tiền, lần này đổi cô trả đi.”
Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà bước chân rời đi.
Lâm Khả Hân nhìn nàng đi ra cửa, chậm rãi đuổi theo. Nàng ta kéo ống tay áo Cố Thiển nói:
“Chẳng lẽ cô không muốn biết vì sao mấy ngày nay Mặc Thần không trở về nhà sao?”
“Cố Thiển, tôi thật thương xót cho cô.”
“Rõ ràng là có thai, lại bị chồng ghét bỏ, thật không biết trước khi thai nhi được sáu tháng Mặc Thần có bắt cô phá thai hay không.”
Cố Thiển nghe thấy lời này của nàng, ngừng bước chân lại, “Cô nói lời này là có ý gì?”
“Mặc Thần nói, nữ nhân ác độc giống như cô căn bản không xứng mang đứa nhỏ, hắn tính để cho cô nhanh phá thai, như vậy cũng khiến cô tuyệt tâm, sau này không muốn sinh đứa nhỏ nữa.”
Lâm Khả Hân đắc ý dương dương tự đắc nhìn Cố Thiển:
“Cố Thiển, nếu tôi là tôi, tôi đã tìm một nơi nào đó bỏ đứa nhỏ đi, miễn cho đến khi sáu tháng cảm nhận được máy thai lại bị Mặc Thần tùy tiện tìm lý do bỏ đi.”
Cố Thiển cảm thấy đầu óc mình nổ ầm một tiếng, móng tay của nàng cấu chặt cánh tay của Lâm Khả Hân hung tợn nói:
“Nếu các người dám đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ giết các người.”
Cố Thiển chưa từng muốn dây dưa cùng nàng ta nhiều như vậy, vừa muốn buông tay Lâm Khả Hân ra lại cảm nhận được Lâm Khả Hân mượn tay mình đẩy nàng ta về phía sau.
Lâm Khả Hân ngã bên đường lớn, đúng lúc này một chiếc xe chạy nhanh như bay đến phía nàng ta...
“A!”
Một khắc ngay sau đó, một nam nhân chạy như bay vọt tới bên người Lâm Khả Hân, bế nàng ta lên.
Lâm Khả Hân làm như bị kinh hách, thét chói tai, ngất xỉu trong lòng nam nhân kia.
Tiếu Mặc Thần nhìn người té xỉu trong lòng, lửa giận nổi bừng bừng trong mắt. Hắn nhìn Cố Thiển đứng đó, lạnh giọng nói:
“Cố Thiển, tôi thật không nghĩ cô có thể độc ác tới như vậy!”
“Tôi không có... Tôi căn bản là vô lực, là tự nàng ta ngã xuống.”
Tay Cố Thiển có chút phát run, nàng đột nhiên có chút không xác định được lực độ của nàng lúc ấy.
Tiếu Mặc Thần trào phùng liếc nhìn nàng một cái, dùng ánh mắt xa lạ chưa từng có đánh giá trên dưới nàng một phen, sau đó không quay đầu nhìn lại, ôm Lâm Khả Hân bước đi.
Sau khi hắn đi rồi, Cố Thiển nhìn người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ vào nàng, lảo đảo đi về hướng ngược lại.