"Tiếu Mặc Thần! Tên đàn ông cặn bã! Ngay cả cốt nhục thân sinh của mình cũng không chịu buông tha! So với việc ở đây chịu sự lăng nhục của anh, thì tôi thà chết trong sạch!"
"Tôi nguyền rủa đôi cẩu nam nữ các người chết không tử tế!"
"Tôi chết, cho dù hóa thành lệ quỷ cũng muốn đời đời kiếp kiếp quấn lấy các người!"
- KHÔNGGGG!!!
Tiếu Mặc Thần từ trong mộng tỉnh lại, hắn thở hổn hển đánh giá hoàn cảnh bốn phía, đây là nhà của hắn.
Ngày đó, hắn từ trong nhà đi ra, lái xe được nửa đường, trong đầu hiện lên khuôn mặt tuyệt vọng của Cố Thiển.
Trở về nhìn nàng một chút, đừng để cho nàng làm chuyện điên rồ.
Trong lòng hắn an ủi mình, trở về chỉ nhìn nàng một cái, trời sáng sẽ đi.
Nhưng mà hắn về nhà nhìn thấy cửa lớn rộng mở, hắn có chút lo lắng đi vào, tìm một vòng vẫn không thấy tung tích của Cố Thiển, gọi điện thoại thì phát hiện điện thoại Cố Thiển vẫn ở trong phòng ngủ.
Hắn lái xe quanh tiểu khu, ánh mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm bình bóng của nàng.
Cho đến khi hắn vô ý nhìn thấy mấy nam nhân chạy hướng ra bờ sông, giống như đuổi theo một người nào đó.
Thân ảnh yếu ớt gầy gò run run dưới nắng sớm, nàng quay đầu lại, ngũ quan non nớt dưới ánh mặt trời tản ra vầng sáng, tựa như tinh linh dừng lại giữa nhân gia.
Hắn tự tay muốn giữ lại, nhưng không có cách nào ngăn cản cơn đau quặn bụng dưới thân thể nàng.
Một khắc kia, hắn mới biết được, hóa ra trong vô thức hắn đã đem trái tim này yêu nàng.
Chuyện xảy ra ngày đó có rất nhiều điểm đáng ngờ. Sau khi Cố Thiển nhảy sông, người Cố gia giống như bị điên, mỗi ngày đều tới cửa tìm hắn đòi người, mà gia gia của hắn cũng bị tin tức này kích thích, thân thể ngày một yếu đi.
Khi hắn quay lại điều tra chuyện đó thì đã là một tháng sau, Vương Thẩm bởi vì bị bệnh mà từ chức.
Hắn muốn tìm hành tung mấy người đêm đó nhưng làm sao cũng không tìm thấy. Mà Lâm Khả Hân suốt ngày chỉ biết ôm mặt khóc, khiến cho Tiếu Mặc Thần vô cùng phiền chán.
- Mặc Thần, vẫn chưa có tin tức của tiểu Thiển sao?
Trong phòng bệnh, Tiếu gia gia trên mặt che kín sầu bi, trạng thía tinh thần vô cùng không tốt.
Nam nhân ngày thường kiêu ngạo lúc này tản ra hơi thở suy tàn. Hắn chậm rãi lắc đầu, ánh mắt tràn đầy sự áy náy nhìn Tiếu gia gia.
Tây trang trên người cũng vì mấy ngày chưa đổi mà trở nên nhăn nhúm, cả người trông vô cùng lôi thôi.
- Cút! Tôi không muốn gặp lại anh! Anh cút đi!
Chén trà ném đến chỗ Tiếu Mặc Thần, hắn không né tránh, nước trà nóng hắt lên thân thể hắn.
Tiếu gia gia thống khổ ôm ngực, miệng há to hít lấy không khí. Tiếu Mặc Thần thấy thế liền gọi bác sĩ, trong lúc nhất thời phòng bênh trở nên chật chội. Tiếu Mặc Thần từng bước lui về phía sau canh giữ cửa.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã năm năm, hắn vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Cố Thiển.
Ba năm trước Cố gia rời khỏi thành phố này. Thân thể gia gia hắn vẫn như cũ, chưa từng chuyển biến tốt lên. Mỗi ngày hắn chỉ có đến công ty rồi về nhà hoặc bôn ba khắp nơi.
Ngôi mộ này chôn quần áo và những di vật mà Cố Thiển thích nhất trước đây. Hắn nhìn thấy Cố phu nhân đưa hắn ảnh chụp để vào, nói là như vậy có thể khiến cho linh hồn của nàng được yên giấc.
Hắn cũng biết, tìm kiếm nhiều năm như vậy cũng không tìm thấy bóng dáng nàng, có lẽ thật sự giống như cảnh sát đoán, thi thể của Cố Thiển đã không biết trôi đến chỗ nào, hư thối rồi hoàn toàn thay đổi.
Nhưng trong lòng hắn luôn luôn có một loại ảo giác, giống như nàng vẫn còn đang ở một chỗ nào đó trên thế giới này, lẳng lặng nhìn hắn.
Nước sông vô tận vọt tới người Cố Thiển, hít thở không thông khiến cho thân thể Cố Thiển muốn giãy dụa, nhưng một lúc sau, cánh tay nàng rũ xuống, mặc cho thân thể từ từ chìm xuống.
Xa xa tựa hồ có người bơi hướng tới nàng.
Nàng muốn sống sót, nàng nhất định phải sống sót.
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Cố Thiển trước khi chìm vào bóng tối.
- Tỉnh, tỉnh. Cố Thiển, cô tỉnh tỉnh!
Bên tai truyền đến một giọng nam nhân dịu dàng, một bàn tay mềm nhẹ đặt lên trán của nàng đo nhiệt độ.
Cố Thiển chậm rãi mở hai mắt:
- Tôi… Tôi đang làm sao vậy?
- Đây là nước Mĩ - chủ nhân của giọng nói kia nâng nàng dậy, đệm gối sau lưng nàng.
- Anh? - Cố Thiển giật mình trợn tròn con mắt lên nhìn - Anh là Tiếu Mặc Vân!
Nam nhân nghe vậy nhếch môi cười khẽ:
- Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng được nghe lại cái tên này. Tôi hiện tại gọi là Ambrose. Cố tiểu thư thân ái, hoan nghênh cô tới địa bàn của tôi.
Dứt lời, hắn cúi đầu khom người chào Cố Thiển.
- Tại sao tôi lại ở chỗ nãy? - Cố Thiển nghi hoặc hỏi - Không phải tôi đã chết rồi sao?
- Đây là một câu chuyện xưa rất dài, về sau tôi sẽ nói cho cô biết - Tiếu Mặc Vân dịu dàng cười với nàng - Cô có cảm giác có chỗ nào không thoải mái hay không? Đứa con của cô coi như mạng lớn, lăn qua lăn lại như vậy cũng không rời khỏi người cô.
Cố Thiển nghe xong, ánh mắt đỏ bừng lên vì kích động, nàng cực kỳ vui mừng:
- Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.
- Nếu cô muốn cảm ơn tôi, chi bằng lưu lại đây để tôi chiếu cố mẹ con cô.
Cố Thiển nhìn Tiếu Mặc Vân, chậm rãi gật đầu.