Editor: Mân Côi
“Lâu rồi không trở về tham ngài, trở về thăm nhìn một chút.” Tiếu Mặc Thần thản nhiên liếc Cố Thiển một cái.
“Là tới đón tiểu Thiển về nhà sao.” Tiếu gia gia trêu ghẹo, nheo hai mắt lại, “Người trẻ tuổi thật sự là một khắc cũng không thể rời! Tuổi trẻ thật tốt. Nhớ năm đó ta và bà nội con...”
Nghe Tiếu gia gia hồi tưởng, đáy lòng Cố Thiển rất hâm mộ, đang lúc nàng nghe đến nhập thần thì một ánh mắt lạnh như băng nhìn đến.
Hình như lòng có nhận thấy, Cố Thiển quay đều lại nhìn Tiếu Mặc Thần, lãnh ý trong mắt của hắn khiến nàng sợ run cả người.
“Xem ta kìa, lại bắt đầu dong dài, người già, có chút tuổi liền thích nhớ lại chuyện trước đâu, hai đứa nghe không phiền chứ.”
Tiếu gia gia nhìn cảnh tượng hai người đối diện có chút vui mừng mỉm cười.
Từ góc nhìn của ông không nhìn thấy ánh mắt hai người, chỉ nhìn thấy một màn ấm áp.
“Nào có, gia gia.” Cố Thiển tiến lên ôm lấy cánh tay ông, nhẹ nhàng lau động, “Con còn chưa nghe đủ đâu! Nói tiếp đi ông?”
Tiếu Mặc Thần nhìn hai người chơi với nhau, đột nhiên cảm thấy Cố Thiển cũng không phải là xấu xa như vậy, ít nhất nàng nguyện ý tốn thời gian để lấy lòng người nhà của hắn.
Từ sau khi cha mẹ hắn du lịch vòng quanh trái đất, gia gia ở nhà một mình có vẻ rất tịch mịch, không nghĩ tới ông thích Cố Thiển như vậy.
Lúc ăn cơm trưa, trên bàn cơm đều là Cố Thiển kể chuyện cười, thường xuyên gắp thức ăn cho Tiếu gia gia, “Gia gia, bác sĩ nói ngàu nên ăn ít đồ ngọt.”
Cố Thiển có chút tức giận ngăn chiếc đũa hướng đến món điểm tâm ngọt của Tiếu gia gia.
“Một miếng cuối cùng thôi.” Lão nhân gia nghiêm túc cả đời trước mặt Cố Thiển lại giống như một đứa nhỏ ăn vụng đồ ngọt.
Cố mỉm cười yếu ớt vì Tiếu gia gia gắp một ít thức ăn bình thường ông không thích. Tiếu gia gia tựa như đứa trẻ gẩy đồ ăn sang một bên.
Tiếu Mặc Thần có chút thích thú nhìn một màn trước mắt. Tiếu gia đến đời cha mẹ hắn chỉ sinh có hai đứa trẻ.
Một năm trước, sau khi hắn kế thừa xí nghiệp gia tốc, đệ đệ Tiếu Mặc Vân chán nản rời đi, cha mẹ hắn xuất ngoại giải sầu. Từ đó về sau thân thể gia gia ngày sau không bằng ngày trước, tiếng cười tiếng nói trong nhà cũng ít đi rất nhiều.
Bình thường lúc hắn không ở nhà, gia gia coi chừng hộ cái biệt thự trống rỗng này không biết trong lòng sẽ ra sao?
“Về sau cô đến đây nhiều một chút bồi gia gia đi.” Trên đường từ biệt thự Tiếu gia trở về, Tiếu Mặc Thần ở trong xe lơ đãng nói.
“Loại chuyện này cũng cần anh phải dặn?” Cố Thiển khinh thường liếc hắn một cái, “Việc trong nhà anh đã lúc nào quan tâm đâu?”
Cố Thiển nghĩ đến đoạn thời gian nàng vừa mới kết hôn với hắn, Tiếu gia gia nửa đêm đột nhiên phát bệnh tim, mà lúc đó nàng muốn gặp hắn để nói cho hắn biết chuyện này, chỉ có trợ lý Tiếu Mặc Thần nói cho nàng biết Tiếu Mặc Thần không muốn gặp nàng, hi vọng nàng không cần quấy rầy.”
A, châm chọc cỡ nào, ngay cả một cái gặp mặt cũng là quấy rầu.
Cố Thiển lạnh lùng liếc Tiếu Mặc Thần: “Trong một năm này, anh ngoại trừ công tác bên ngoài cũng không biết người nào phóng đãng trên giường với nữ nhân.”
“Câm miệng.” Nghe lời nói của nàng dần dần trở nên thái quá, Tiếu Mặc Thần trong lòng không khỏi căm tức.
“Sao? Trong lòng anh có tâm sự?” Cố Thiển nghiêng đầu, nhìn Tiếu Mặc Thần mặc tây trang, trong áo sơ mi trắng có vết son môi như ẩn như hiện, chỉ cảm thấy trong đầu như có vật gì đó nổ tung.
Tất cả ủy khuất mấy ngày nay tới giờ cùng lúc bùng nổ, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm điên cuồng.
Vậy thì cùng chết đi.
Chết đi thì sẽ không còn nhiều chuyện như vậy nữa. Chết đi là có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Động tác thân thể còn nhanh hơn cả ý tưởng trong đầu, tay nàng đặt trên tay lái quay lung tung.
Tiếu Mặc Thần nắm chặt tay lại, nhưng mà lộ tuyến của xe bị sự nhiễu loạn của nàng mà trở nên thất nữu bát quải, cũng may con đường bọn họ đi từ biệt thự về nội thành có chút hẻo lánh, trên đường không có xe.
Ánh mắt hắn dần dần tối lại, dưới chân hơi hơi dùng sức.
Một tiếng phanh chói tai truyền đến. Xe dừng lại.
Vì phanh lại khẩn cấp nên Cố Thiển không hề phòng bị va vào trong lòng Tiếu Mặc Thần.
Bất ngờ không kịp đề phòng nghe thấy tiếng tim Tiếu Mặc Thần đập, Cố Thiển chậm rãi tỉnh táo lại. Nàng vừa mới làm cái gì vậy?
“Cút. Muốn chết thì tự cô đi tìm chết đi, không cần lôi tôi đi theo.” Tiếu Mặc Thần thở hổn hến, hắn mở cửa xe ra, thô lỗ kéo Cố Thiển từ trong xe ra, sau đó lưu loát đóng cửa xe, tuyệt tình mà đi.
Một lúc sau chiếc xe nhỏ dần rồi biến mất trong tầm mắt.
Cố Thiển run run che nửa khuôn mặt co quắp ngồi dưới đất. Một lúc lâu sau, điên cuồng cười ha hả.
Cười rồi cười, khóe mắt để lại một giọt nước mắt, nàng cảm giác được yết hầu có một trận tinh ngọt.