. Trước kia, lúc , tuổi tôi cũng là một người rất tự tin, lạc quan với mọi thứ, không sợ bất kỳ điều gì, tuổi trẻ không hiểu cái gì gọi là gian khổ. Gia cảnh sa sút là một từ khiến người nghe thổn thức, với tôi, là một cuộc sống khác. Năm Từ tiên sinh ra nước ngoài, việc kinh doanh ba tôi thất bại hoàn toàn. Nhà chúng tôi nợ nần chồng chất, từ đó nhà chỉ còn bốn bức tường. Từ đó về sau, tôi không còn tự tin hay can đảm. Suy nghĩ thận trọng về từng việc, tốt nghiệp rồi công tác nỗ lực gấp đôi, những nguyện vọng lớn lao trước kia lặng lẽ tan biến, thành thành thật thật làm “tộc đi làm”, thậm chí không dám dễ dàng thay đổi công việc. Muốn nói khó khăn, thời điểm tôi gian nan nhất đã từng gặp những người còn khó khăn hơn mình, vì vậy vẫn thấy biết ơn, ít nhất cha mẹ tôi khỏe mạnh, gia đình còn nguyên vẹn.
. “Phúc họa tương y”, từ khi trong nhà xảy ra chuyện, ba mẹ tôi không cãi nhau, tính tình mẹ tôi đã dịu đi trong một đêm. Bà không còn hung hăng la mắng chúng tôi, trở thành người mệt nhất trong nhà, đi theo ba tôi làm cu li (làm khuân vác hoặc những nghề vặt vãnh không tên, thiên về lao động tay chân). Từ đó không còn hưởng thụ cuộc sống bà vợ giàu có, từ trước bà là người thanh cao, làm gì cũng tự tin, năm ấy bắt đầu bôn ba bên ngoài cùng ba, người khác bày trò khiến bà khó xử làm trò cười cho họ. Vì vậy năm ấy tôi tốt nghiệp đại học, bất kể cấp trên khó dễ với tôi thế nào tôi đều nhịn. Sau này làm việc công sở lâu ngày, tính cách tôi vẫn còn hằn dấu vết, có thể coi thường người vâng vâng dạ dạ, nhưng lại khép nép với người nóng nảy, cục cằn gắt gỏng. Nói với mẹ, bà cười chê tôi đó là tiềm thức tôi nhớ lại thời ngu dốt của bản thân. Chê cười tôi xong lại cười mà rơi nước mắt, cảm thán rằng tôi không gặp đúng thời, lúc thời điểm gia đình khó khăn nhất lại bắt đầu ra đời làm việc. Cuối cùng chủ đề sẽ biến thành vì sao đến giờ tôi còn độc thân...
Phúc hoa tương y: là câu nói nổi tiếng của Lão Tử, ý nghĩa bất kể sự phồn thịnh nào cũng đều là nguy cơ, mà bản thân nguy cơ cũng lại chứa đựng hy vọng giải thoát khỏi khốn cảnh. Khi gặp họa, cần phải bình tĩnh đối đãi, thuận theo tự nhiên, khi hạnh phúc tới phải thản nhiên không hoan hỷ quá mức.
Trong cuộc sống hàng ngày, khi chúng ta lâm vào hoàn cảnh không được như ý, gặp phải thất bại và bất lợi, cần phải từ trong mối nguy ấy mà tìm được biện pháp giải quyết, không nên ở trong khó khăn mà đánh mất động lực.
. Tôi thổ lộ với Từ tiên sinh hai lần. Lần đầu tiên là vào cuối năm nhất đại học. Khi đó da mặt tôi dày, đại học năm nhất ít tiết, anh đã học năm , bài vở chuyên ngành bận rộn. Tôi bám theo anh ở thư viện đọc sách, cùng một đám người ăn cơm. Đám bạn ồn ào nhiều chuyện, tôi dạn dĩ, họ trêu ghẹo cũng không làm tôi ngượng ngùng, dám nói mình là bạn gái tin đồn của Từ tiên sinh.
Tôi nhớ rõ đó là buổi chiều, sắp được nghỉ, mùa thi ai cũng hối hả vội vàng. Chúng tôi ăn cơm chiều xong, trước cổng Viện quản lý kinh tế, tôi nhảy chân sáo theo anh, cười nói: “Từ tiên sinh, em thích anh.”
Lúc ấy trong tay anh còn cầm quyển sách, quay lại nhìn tôi rồi cười thật tươi, ánh mắt hết sức dịu dàng nhưng lời nói lại đáng ghét: “Tôi biết, nhưng mà không được.”
Tôi không nản lòng, hỏi: “Tại sao?”
Anh vẫn ôn hòa như trước: “Cô bé biết thích là cái gì? Bị đùa bỡn lâu rồi, chính em cũng không biết.”
Tôi biện hộ: “Dĩ nhiên biết, chính là thích anh.”
Anh bật cười: “Cô nhóc không biết xấu hổ, sau này đừng nói vậy.”
Lòng tôi buồn, nhưng vẫn cười hì hì như trước.
. Lúc đó tôi không biết phần lớn những người yêu thầm sau khi bị từ chối thì cả đời không qua lại với nhau. Tôi vẫn đi theo Từ tiên sinh như cũ, tựa như chiều hôm đó chúng tôi chưa từng nói đến việc thích. Tôi can đảm hơn, dám há mồm ngậm miệng đều nói thích anh. Sau này tôi ngẫm lại, đại khái chắc anh cảm thấy tôi không nghiêm túc, dù sao cũng không có cô gái nào bị người ta từ chối rồi vẫn còn dám nói việc thích người ta. Vì vậy mới không chấp nhận tôi.
Anh rất ưu tú, có tiếng tăm trong Viện, tự nhiên mọi người cũng biết bên cạnh anh có một nhóm bạn, có không ít sinh viên nữ hỏi thăm tôi về anh, nhưng không ai nói tôi là bạn gái anh.
Nhưng C Quân luôn muốn giới thiệu bạn trai cho tôi, luôn khuyên tôi từ bỏ Từ tiên sinh, cô ấy nói Từ tiên sinh kia chính là ánh trăng trên trời, nhìn thì đẹp nhưng không có tác dụng thực tế.
. Từ tiên sinh “không có tác dụng thực tế” trong miệng C Quân đêm nay tỏa sáng. Tôi được C Quân dắt vào đứng trong góc, Đào Hoa Quân đứng trước mặt tôi, thành thạo sửa sửa tóc bên tai cho tôi. Tôi trợn mắt tròn xoe. Đào Hoa Quân mặc vest, cao ráo, đẹp trai, đào hoa. Tôi mở miệng: “Trùng hợp.”
Đào Hoa Quân mặt cười tươi như hoa, “Cô Cố, thật là trùng hợp.”
Rốt cuộc có một gương mặt quen thuộc, không ngượng ngập nữa. Tôi trò chuyện với Đào Hoa Quân về chủ đề buổi tiệc đêm nay. Đào Hoa Quân biết rõ ràng nên giải thích cụ thể, tôi nghe xong thở dài: “Chẳng liên quan mấy đến tôi, cơ bản là không có.”
Đào Hoa Quân bật cười: “Mọi người chỉ là cố tạo niềm vui thôi, đến uống một ly!”
Tôi cười ha ha, nhân vật lớn nói chuyện bình dị gần gũi với đám tép riu như vậy sẽ làm tép riu mơ tưởng xa xôi, biết không?
. Từ tiên sinh bất ngờ xuất hiện, người bên cạnh đẹp lộng lẫy đến lóa mắt. Đào Hoa Quân đúng là thằng bé thân thiện, lịch sự lại chu đáo, thấy Từ tiên sinh thì kéo tôi giới thiệu: “Giám đốc Từ, cô Trâu, đã lâu không gặp!”
Người đẹp cười ngọt ngào hỏi: “Vị này là?”
Tôi xui xẻo, mặt già không có chỗ trốn, tay Đào Hoa Quân vung lên: “Vị này nói không chừng sẽ là vợ tương lai của tôi!”
Tôi kinh ngạc hỏi: “Anh nói gì?”
Đào Hoa Quân cười tỉnh bơ: “Ha ha ha, mọi chuyện đều có thể, đừng nóng giận!”
Người đẹp nghe vậy phấn khích, nhìn tôi với Đào Hoa Quân mà mắt sáng lên.
Đây không phải là Thái Thượng Lão Quân nhận chức vụ Nguyệt Lão, nghiệp vụ không thông làm xằng làm bậy sao!
Lúc này Từ tiên sinh lại nói: “Tiểu Trâu, đừng làm rộn.”
Cô nàng Tiểu Trâu thẹn thùng mỉm cười, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Từ tiên sinh không nói thêm câu nào.
Tình huống này, có thể thấy miệng Đào Hoa Quân đúng rộng!
. Tôi ngồi trong góc cả đêm, C Quân gặp ai cũng có thể nói vài câu, bận rộn chân không chạm đất. Đào Hoa Quân lại không làm gì, ngồi cùng tôi trò chuyện về du lịch. Tôi không đi nhiều nơi, không nói được gì mấy, nhưng anh ta lại kể rất chuyên chú, vùng cao nguyên Scotland, trang viên trong sương mù, đấu trường La Mã dưới cái nắng thiêu đốt...
Điều mà mỗi người từng trải qua khác nhau, ưu tú có trăm nghìn loại, trên ngươi Đào Hoa Quân có sức sống như ánh mặt trời tháng sáu rực rỡ, hơn nữa anh ta rất ưu tú, lịch thiệp, tự tin. Còn sự ưu tú của Từ tiên sinh đến từ thành công trong sự nghiệp, sự điềm tĩnh vượt tuổi, bản lĩnh tự thân anh. Tôi cực kỳ thích điều đó.
. Hoạt động tối kết thúc đã gần rạng sáng, cả đêm không ngủ, đồng hồ sinh học tôi không gượng nổi. C Quân chưa ra, tôi đứng ngoài cửa khách sạn, ngạc nhiên trước xe Đào Hoa Quân. Cadillac thật sự quá bắt mắt, C Quân vẫn chậm chạp không ra, đại khái tôi hiểu ý cô ấy, trong lòng không khỏi hơi khó chịu, từ trước đến nay tôi không thích người khác tự quyết định thay cho mình. Đêm nay vốn không phải thời cơ tốt, như thế này làm tôi rất khó xử. Xe Từ tiên sinh khiêm nhường màu nâu cafe, cô Trâu kia nhìn thấy tôi mỉm cười hỏi: “Cô Cố, có muốn đi cùng nhau không?”
Từ tiên sinh ngước mắt lên nhìn tôi rồi lại nhìn Đào Hoa Quân, không nói một lời, mở cửa xe cho cô Trâu, im lặng quay người, mở cửa, gật đầu với tôi, lái xe rời đi. Quá trình diễn ra chưa đầy hai phút lại làm tôi khổ sở muốn khóc.
. Sau khi về đến nhà, tâm trạng tôi rã rời. Sáng nay trước khi ra khỏi nhà đã chuẩn bị quần áo cần giặt, tôi nhắm mắt nằm một phút, quyết định dậy giặt giũ, cho đồ vào máy giặt. Tôi đói đến khó chịu, vào bếp nấu mì gói. Lúc nước sôi, vẫn tủi thân mà khóc, không thể nói được là vì sao. Trong mắt người khác, tôi đã là gái già ế cần người khác thúc giục. Nhưng ba mẹ tôi chưa giục, dựa vào cái gì mà người khác nhìn tôi như vậy, dựa vào cái gì mà Từ tiên sinh nhìn tôi như vậy?