. Lâu rồi tôi không đọc sách, Từ tiên sinh không có nhà, mỗi ngày trước khi ngủ tôi sẽ đọc sách một tiếng. Rất nhiều sách trước kia mua chưa đọc hết, mẹ tôi cứ nói đừng có làm như chuột dọn kho, đem đồ trong nhà dọn về bên nhà tôi.
Bà luyến tiếc trong nhà không còn dấu vết chúng tôi. Cha mẹ luôn như vậy, càng ngày càng dựa dẫm vào tôi.
Có thời gian tôi cực kỳ thích văn của vài người, có người viết văn như hùng biện, tựa như tay thượng đế, người bình thường không thể nào bắt kịp.
Trước nay tôi không phải là người thông minh, quá lắm thì được xem như cần cù. Bao nhiêu năm qua tôi không dám chểnh mảng. Vì vậy từ nhỏ tôi đã hâm mộ những đứa trẻ thông minh, họ như không cần quá nỗ lực là đã có được thành tích tốt, là có thể có tương lai sáng lạn, chỉ vì họ thông minh.
Sau này trưởng thành, biến thành kinh nghiệm sống, sẽ khen người ta là trời sinh tốt số.
Từ tiên sinh phản bác tôi nói không có người thông minh, chỉ là họ sử dụng đầu óc một cách ung dung bình thản. Tôi từng vì học thi mà có lúc nửa tháng mỗi ngày ngủ không đến bốn giờ, không dám lơi lỏng.
Sau này tôi bình thường trở lại, thời niên thiếu không phải tôi không đủ ưu tú, chúng ta đều quá vội vàng, thời điểm tốt nhất đều dùng để học, đến cuối cùng khi cơ hội đến thì cũng chính là nhân sinh gặp gỡ.
. C Quân vác bụng bầu đi dạo phố với tôi, không ngờ gặp lại bạn trai cũ của cô ấy, cô ấy còn cười thản nhiên hàn huyên vài câu với người ta. Khi đi rồi lại nói với tôi: “Mày biết không, lúc đầu tao thực sự muốn giết hắn ta. Hắn ngoại tình. Trước đó là tao theo đuổi hắn ta, chính là loại chịu trăm cay ngàn đắng bơi vào ao cá anh, không bao giờ tưởng tượng được anh lại chính là kẻ bắt cá bằng lưới.”
Tôi cười to.
C Quân làu bàu: “Haiz, mày là đồ cứng đầu không có kiến thức, vòng bạn bè chỉ có ba loại. Đừng có cười. Nghe tao nhiều chuyện một chút.”
C Quân cho dù có là bà lão thì vẫn là một bà lão vui vẻ, sự trẻ trung toát ra từ trong gien.
Tôi xách đồ cho cô ấy, nghe cô ấy bà tám, đến lúc Đào Hoa Quân tới thì chúng tôi đã ngồi trong quán ăn.
Đào Hoa Quân đã liên lạc với em họ một cô bé trong công ty tôi. Tôi cũng không rõ, sao anh ta lại nhảy từ cô bé đó đến em họ người ta.
Đào Hoa Quân đến thì làu bàu: “Từ khi mấy cô cưới rồi thì tám chuyện không thèm tìm tôi nữa à? Tôi là loại người không đứng đắn sao?”
C Quân than thở: “Tìm anh lại phải mất công kiếm vợ cho anh, tôi đã mang thai đứa thứ hai rồi, làm gì còn tâm tư tìm vợ cho anh.”
Đào Hoa Quân bất lực: “Cô nói không giữ lời, cô nhìn Thanh Thanh giới thiệu mấy cô bé cho tôi này.”
Tôi “…”
Chàng trai trẻ, như thế không tốt.
Đào Hoa Quân nhỏ hơn tôi hai tuổi, chưa có ý định kết hôn nên cảm thấy việc kết hôn rất phiền phức.
Tôi với C Quân nói đùa với nhau, cũng không thúc giục anh ta, mỗi người có quỹ đạo riêng của mình.
. Đến kỷ niệm ngày cưới, rốt cuộc Từ tiên sinh nghỉ phép quay về. Năm nay sao một trận ốm thì sức khỏe bà ngoại anh không được tốt, tôi với Từ tiên sinh đi thăm bà. Bà trìu mến nói: “Bà đã già thế này, đi sớm đi muộn không có gì khác biệt.”
Mẹ anh tiện thể góp lời: “Bà ngoại chỉ chờ gặp con của con.”
Tôi “…”
Từ tiên sinh cũng không đáp lời, cười nói với bà ngoại: “Chờ đến cuối năm con đi công tác về sẽ đưa bà đi du lịch.”
Bà ngoại cười tít mắt.
Tiểu Hề đã học lớp một, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bà cố.
Cả nhà ăn cơm, mẹ Từ tiên sinh lại hỏi chuyện con cái.
Từ tiên sinh trả lời thẳng: “Hiện giờ con không có ở nhà, đợi nửa năm sau ổn định rồi nói sau. Nuôi dạy con là việc khó khăn, phải có sự chuẩn bị đầy đủ.”
Mẹ anh như muốn nói sẽ giúp chúng tôi trông con. Từ tiên sinh không đợi bà lên tiếng đã nói: “Mẹ đã lớn tuổi, chúng con không thể cho mọi người bận tâm.”
Từ khi cưới đến nay, tôi hài lòng nhất là việc tôi với mẹ Từ tiên sinh tuy không đồng quan điểm với nhau nhưng chưa bao giờ khó chịu không vui.
Cuộc sống cho chúng tôi rất nhiều sự dẫn dắt.
Buổi tối trên đường về nhà, Từ tiên sinh nói với tôi về những mâu thuẫn trong cuộc sống cũng như con đường tương lai.
Tôi mỉm cười, không quan tâm.
Muốn nói với anh, con đường xa nhất tôi từng đi qua chính là từ trái tim tôi đến trái tim anh.
- --Hết---