Ánh sáng bình minh theo mây lộ ra, nhu hòa rọi xuống vườn hoa, cơn mưa sáng sớm vươn lại thành những hạt nước long lanh, đọng trên cánh hoa tiêu mỹ nhân() màu đỏ, làm cho vạn vật trong mùa đông tiêu điều thêm chút sức sống.
Trong vườn hoa nhỏ của biệt thự, là một hình ảnh đối ngược, khuôn mặt trắng nõn không tì vết của cô gái mang theo nụ cười yếu ớt, cùng đôi mắt sáng ngời của người đàn ông tràn ngập tình yêu say đắm. Bọn họ nắm tay nhau, người đàn ông nắm lấy vai cô gái, dùng áo khoác lông màu xám nhạt bao lấy cô ấy, không cho phép cơn gió lạnh nào vươn tới thân mình mềm mại của cô.
Tôi đứng bên cửa sổ ô vuông trên lầu hai, cuốn lên một góc màn, như linh hồn ẩn nấp trong bóng đêm, nhìn trộm nhưng không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Gió thổi giọt sương rơi xuống, cô gái tựa đầu lên vai người đàn ông, trên mặt hai người đều lộ ra nụ cười hạnh phúc.
…
Tôi bưng ly cà phê tối hôm qua còn lại, uống một chút, ngoại trừ vị đắng chát thì không còn gì khác. Trơ mắt nhìn người đàn ông hôn hai má của cô, động tác nhu hòa nhưng cũng tràn ngập tình yêu.
Từ khi bệnh tình của Tôn Tiểu Như ổn định, tôi thở ra một hơi, cảm thấy trong lòng vô cùng phức tạp. Tuy cô không thường ra khỏi phòng, nhưng rõ ràng đã hoạt bát nhiều hơn trước, nhẫn cưới đã từng bị tháo ra, lại lần nữa mang trở về trên ngón tay. Hàn Kiến An cùng cô tuy không phải là vợ chồng chính thức, nhưng thân mật cùng ăn ý đã đạt tới khả năng người bên ngoài không thể nào chen chân vào quấy nhiễu được, nói cách khác, tôi chỉ có thể mở mắt nhìn bọn họ hạnh phúc bên nhau.
…
Nhưng là, một chuyện kinh tâm động phách đã xảy ra trong đêm đó.
Tôn Tiểu Như nhảy lầu, vào rạng sáng, trên người mặc đồ ngủ, nhảy vào hồ bơi trong nhà mình. Khi tôi chạy tới, cô đã được cứu lên, nằm trong ngực Hàn Kiến An, đôi môi tím tái lạnh tới run liên hồi.
Tôi chưa bao giờ thấy Hàn Kiến An khóc, nhưng toàn thân anh ướt sũng, trên hai gò má còn có bọt nước, giống như nước mắt đang chảy khi khóc lớn lên.
May mắn phát hiện sớm, bên ngoài Tôn Tiểu Như không đáng lo ngại, chỉ là ánh mắt ngốc trệ, không ngừng run rẩy mà thôi. Hàn Như Ý gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, khám rồi chữa bệnh một hơi, kết quả chỉ là bị cảm lạnh một chút mà thôi, kê ít thuốc liền rời đi. Sau khi cô uống thuốc, nhu thuận nằm trên giường ngủ, mọi người mới thở nhẹ ra một hơi, rồi nhớ tới quần áo trên người Hàn Kiến An vẫn còn ướt sũng.
…
Tôi khuyên chị em hai người về phòng nghỉ ngơi, mình thì ở lại chăm sóc cô ấy. Cửa vừa đóng lại, Tôn Tiểu Như liền thất tha thất thểu nhào qua, ôm chân của tôi, xém tí nữa làm tôi đứng không vững.
“Đồ ngốc, đã xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Nhiễm Dịch, bọn họ đến đây…bọn họ muốn tới……” Tôn Tiểu Như nỉ non nói.
Tôi ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của cô, nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Cô liều mạng chen vào trong ngực tôi, nói: “Rất đáng sợ, bọn họ bắt được em, rồi làm chuyện rất khốn nạn…Những chất lỏng đáng ghét kia, phun trong miệng cùng trên mặt, rửa sao cũng không sạch được……”
Tôi thở dài, đem dây chuyền đeo trên cổ tháo xuống, cằm lấy sợi dây màu vàng, đem hình điêu khắc sao sáu cánh đưa trước mặt cô, nhẹ nhàng lắc. Tôn Tiểu Như lập tức bất động, không ồn ào, si ngốc nhìn chòng chọc vào thứ trước mặt cô.
“Em đã mệt lắm rồi, hãy ngủ một giấc thật tốt, tôi đếm tới mười, liền đem mắt nhắm lại.” Tôi nhẹ nói.
Vừa đếm xong, mắt cô lập tức rũ xuống, đầu gục trên vai tôi.
“Em có một đôi cánh thật dài, bay đến tận trời xanh, nơi đó có rất nhiều đám mây trắng, mềm mại như kẹo đường, từ từ nằm lên đó, sẽ cảm giác được toàn thân rất nhẹ, bất tri bất giác, em cuộn vào đám mây đi vào mộng đẹp……”
Tôi đem dây chuyền đeo lại trên cổ, ôm Tôn Tiểu Như nhẹ nhàng đặt trên giường, đắp kín mền cho cô. Cô đã ngủ, gương mặt tái nhợt rất an tường, nhưng lại mang theo chút thỏa mãn vui sướng, một chút cũng không nhìn ra vữa nãy đã làm ra chuyện rất điên cuồng.
Tôi khinh thủ khinh cước(nhẹ tay nhẹ chân) đi về phòng mình, không bật đèn, nương theo ánh trăng mò đến trên bàn, rồi mới mở laptop. Màn hình sáng lân, lien tục gõ vào ba loại mật khẩu không giống nhau, trong chớp mắt, hình bóng của Hàn Kiến An xuất hiện trước mắt.
Anh chưa ngủ, chỉ cầm lấy cuốn tạp chí tiếng Anh ngồi bên giường, dưới ánh đèn như hòa, mi nhãn trong sáng chuyên chú mà nhận biết rõ hết chân lí. Từ khi Tôn Tiểu Như gặp chuyện không may, anh liền chuyển vào phòng dành cho khách, tôi như loại gián điệp vụng trộm ẩn thân vào, vụng trộm nhìn anh qua chiếc áo sơ mi trắng.
Hàn Kiến An không có bất kì ham mê xấu nào, ngay cả những thứ yêu thích đều rất lành mạnh, thích đọc sách và chụp ảnh, nhưng cũng không hiểu tại sao, sau khi anh về Trung quốc không bao giờ đụng tới máy ảnh nữa.
Về sau tôi cũng nhịn không được tận đáy lòng phỉ nhổ bản thân, tại sao lại muốn trở thành như một kẻ biến thái, đều muốn biết rõ tất cả mọi sự vật có liên hệ tới anh. Nhưng có nhiều thứ, càng muốn nó nhưng lại không thể có được, càng không có được lại càng muốn tìm nó nhiều hơn.
…
Con người, có đôi khi rất mâu thuẫn, lặp đi lặp lại sự giày vò bản thân, nhưng đơn giản chỉ là muốn một cái kết quả.
…
Bất quá thất thần trong chốc lát, trong màn hình đã không thấy thân ảnh của anh nữa, đang lúc buồn bực, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, trái tim không khỏi run rẩy, có loại cảm giác chột dạ như vửa làm chuyện xấu bị bắt quả tang.
“Quấy rầy rồi, cậu chưa ngủ sao?” Hàn Kiến An hỏi.
Tôi lắc đầu, anh tự mình đến phòng của tôi, quả thực có cảm giác như đất trời chao đảo().
“Tôi không ngủ được, tôi rất lo lắng đến bệnh tình của Tiểu Như, cho nên muốn tìm cậu tâm sự.” Anh nói.
Tôi đưa anh vào phòng, mở đèn, rót hai ly rượu Brandy(), tạo cho người đối diện thoải mái buông lỏng với xung quanh. Hàn Kiến An uống rượu, lại thở dài, chậm chạp chưa mở miệng, nhưng mi tâm nhíu chặt đã nói cho tôi biết tâm tình của anh.
“Anh muốn hỏi tôi, tại sao Tôn Tiểu Như lại nhảy vào bể bơi đúng không?” Tôi đáng vỡ sự yên lặng.
“Không hổ là nhà tâm lý học.” Anh cười khổ.
“Posttraumatic Stress Disorder.” Tôi làm như đang hưởng thụ tán dương của anh, hỏi: “Biết rõ từ này sao?”
“Biết, là di chứng hậu chấn thương.”
“Đúng, lúc một một người bị thương tổn nặng hoặc chịu đả kích lớn, sẽ sinh ra tâm lý muốn trốn tránh sự đau đớn, trong lòng sẽ luôn uể oải buồn chán, nhưng đến khi sự đau đớn tích lũy đến một mức độ nhất định, người đó thậm chí sẽ hi vọng thông qua cái chết để giải thoát.” Tôi nói.
Sắc mặt Hàn Kiến An lập tức thay đổi, hỏi: “Tiểu Như muốn tự sát?”
Tôi không phủ định cũng không khẳng định, chỉ là hỏi lại anh: “Dùng sự hiểu biết của anh đối với Tiểu Như nhiều năm qua, anh cho rằng sẽ như thế nào?”
“Tôi…tôi không biết”
Anh dùng hai tay che mặt mình, chán nản thất vọng ngồi trên ghế, tay của tôi dừng ở không trung, do dự một chút, cuối cùng cũng đặt xuống vai anh.
“Nếu là trước đây, tôi sẽ rất khẳng định mà trả lời cậu, tôi hiểu rõ cô ấy còn hơn chính bản thân mình. Nhưng từ sau khi cổ gặp chuyện không may, có rất nhiều thứ tôi không dám nói với cô ấy, đối xử cẩn thận giống như trẻ con, cẩn cẩn dực dực(cẩn thận) dỗ cô ấy, sợ cổ sẽ không vui.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt đầu, tỏ vẻ hiểu được tâm tình của anh.
“Tôi vừa về nước không bao lâu, bạn bè quen lúc trước cũng lạnh nhạt, thêm chuyện của Tiểu Như càng không thể cho ai biết, cho nên…Trừ cậu ra tôi không kể cho bất kì ai.” Thanh âm Hàn Kiến An rất trầm thấp.
Tôi kéo hai tay đang che mặt của anh xuống, đặt trong lòng bàn tay: “Vô luận như thế nào, tôi cũng sẽ giúp anh, anh có thể yên tâm giao phiền não cho tôi đi.”
“Thực xin lỗi……”
“Không cần phải nói ba chữ kia, tất cả đều là tôi tự nguyện.” Tôi nhìn ánh mắt của anh nói.
Anh dùng sức cuối đầu, bưng lên ly rượu uống một hơi cạn sạch, cả người nhìn tỉnh táo không ít.
…
Tối hôm đó, chúng tôi như những người bạn già ngồi bên nhau tới tận hừng đông, từ niềm yêu thích cho tới lý tưởng, trò chuyện với nhau rất vui. Hàn Kiến An có lẽ đã say, một mình hướng tôi hứa hẹn, thời gian nào đó trong tương lai, hi vọng tôi có thể dùng thân phận phụ rể tham dự đám cưới của anh và Tôn Tiểu Như.
Tôi nghe xong cười nhạt không nói. Đó là một cái hứa hẹn rất tốt đẹp, anh muốn tôi cùng đi tới lễ đường, nhưng cũng là cái hứa hẹn rất tàn nhẫn, nếu như ngày đó thật sự xảy đến, nổi thống khổ của tôi còn lớn hơn sự vui mừng.
…
Ở trong nhà của Hàn Kiến An một tháng, lúc tôi lần nữa về quán bar, thậm chí có cảm giác bản thân đã hoàn lương. Cuộc sống xa hoa trụy lạc, như thể đã cách tôi rất xa, tôi của hiện tại, lại thích thời gian có quy luật.
Ăn sáng xong liền cầm báo đọc, giữa trưa tản bộ trong hoa viên, lúc Hàn Như Ý nấu cơm thì phụ một tay, những thứ này đã trở thành thói quen.
Quản lí là một thanh niên tuổi, tướng mạo anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng, đã từng là hồng bài ngưu lang(), cho nên rất am hiểu việc khéo léo đưa đẩy trong chuyện giao tiếp. Quán bar dưới tay hắn ta quản lí cũng có chút náo nhiệt, nội thất cùng không khí cũng thay đổi, hiện tại vừa vào cửa, ngay cả tôi cũng cảm thấy có chút lạ lẫm.
Hắn ta mi phi sắc vũ(mặt mày hớn hở) báo cáo tình hình làm ăn, tôi nhịn không được ngáp liên tục, khoát tay cắt đứt lời hắn, tăng lương lên gấp lần, rồi mới kêu hắn tự do làm, tôi cuối cùng mới được thoát thân.
Trước khi quán bar đóng cửa tôi đi về trước, thời gian đã vào tối khuya, tôi tính toán khi tết âm đến, có nên mua quà cho Hàn Kiến An cùng người nhà của anh hay không. Sau khi hạ quyết tâm, chuẩn bị lái xe đi, vừa mở cửa xe ra, đột nhiên có người phía sau dùng khăn bịt mũi lại.
Cổ tay đang bị ghìm chặt, còn có mùi thuốc tràn ngập khoang mũi, lúc tôi ý thức được nguy hiểm, đã vô lực mở ra mí mắt dần dần nặng.
() Hoa tiêu mỹ nhân: DSCF()
xuất xứ từ Thái Lan, thường dùng để trang trí phòng khách, phòng ăn v.,.v
() Đất trời chao đảo: bản gốc là long trời lỡ đất nhưng Diện thấy cái này nó hợp hơn:”>
() Rượu Brandy: Rượu brandy đặt tên theo gốc tiếng Hà Lan brandewijin (burned-wine, rượu đã cháy) xuất phát từ một thương gia Hà Lan gốc Đức tên là Den Helkenwijk, người chuyên buôn rượu chát từ Pháp sang Hà Lan. Brandy là tên gọi chung của các loại rượu mạnh chế biến từ sự chưng cất của rượu vang hoặc từ trái cây nghiền nát rồi ủ lâu trong thùng gỗ một thời gian (ít nhất là hai năm). Sau đó được làm giảm nồng độ rượu bằng cách pha thêm nước cất.
() Hồng bài ngưu lang: MoneyBoy đứng đầu bảng =))
Hết chương .