Giờ ra chơi, Khang mập ngồi đối diện tôi trong căn-tin trường, tay cầm ly nước ngọt chỉ còn lại đá vụn, dốc vào miệng nhai rôm rốp:
- Sắp tới đợt “ Hái hoa học tập “ nữa rồi, hãi quá mày ơi, năm nay tao học tệ quá, đi sang lớp khác chỉ tổ nhục! – Thằng mập mặt nhăn như bị rầu rĩ than thở.
- Tao cũng hơn gì mày đâu! – Tôi nhún vai đáp.
- Mày còn giỏi toán, có gì phải lo chứ! – Nó trố mắt nhìn tôi.
- Cả hơn tháng nay tao chỉ học sơ các môn xã hội cho khỏi vào sổ đầu bài, chứ toán lí hoá gì tao chẳng ôn một chữ đây này! – Tôi trả lời tỉnh rụi.
- Ghê… thất tình xong mày chán đời vậy à?
- Hừ, tao mà học thật sự thì tầm tuần là lấy lại phong độ ngay thôi!
- Thế sao không học thiệt đi?
- Chưa luyện xong bí kíp, chưa xuống núi!
- Bí kíp gì?
Nhìn vẻ mặt chưng hửng của thằng mập, tôi chẳng thể nào nói ra được là mình đang luyện “ Vong tình thiên thư “, chừng nào chưa quên được Khả Vy thì tôi chẳng thể nào yên tâm mà học hành được nữa. Nghĩ thế nên tôi tặc lưỡi đáp bừa:
- Là tâm pháp khinh công cao cấp của Võ Đang phái!
- Hả?
- Trong game Cửu Long đó mập, mày dốt quá!
- Trời, cái game đó tao đua không lại mày rồi!
- Hê, tao làm gì chả nhất!
- Ừ, nhưng giờ thằng Minh Huy nó đang xếp trên cơ mày đấy!
- Liên quan gì? Thằng đó nó có chơi game đâu?
- Dở, nó vừa vào đã làm phó bí thư nè, xem như mày đã xa Khả Vy nay lại càng xa hơn, rồi lại còn gần như là cán sự Toán nè, mày chỉ còn cái danh hão. Đã vậy nó lại đang tán tỉnh Trúc Mai, mày không để ý là dạo gần đây Mai ngại đến nói chuyện với mày à?
Thằng mập nói cũng có lí, đúng là dạo gần đây, cứ hễ Tiểu Mai càng tỏ ra quan tâm tôi thì tôi lại càng tránh né nàng ra mặt, lại thêm thằng Minh Huy cứ đứng ngoài phá bĩnh càng làm tôi có cảm giác như… hơi bị khó chịu với sự có mặt của Tiểu Mai. Như hồi giờ truy bài tuần trước:
- Nam chia thì của đề bài này ình đi! – Nàng dịu dàng chìa tập vở ra.
- Thôi, đang bận học Địa rồi! – Tôi gạt phắt đi.
- Nhưng cũng phải học Anh ngữ chứ, sắp kiểm tra rồi mà! – Tiểu Mai kiên nhẫn nhìn tôi.
- Chừng nào? – Tôi quắc mắt.
- Thì…tuần sau! – Nàng ngập ngừng đáp.
- Ừ, nhưng tí nữa tiết sau là kiểm tra tiết Địa nè, giờ mình ngồi làm Anh văn thì tí Mai làm bài Địa giúp mình nha? – Tôi gằn giọng mỉa mai.
- Vậy… thôi Nam học bài đi, bữa sau mình giảng lại! – Tiểu Mai khẽ gật đầu rồi đứng dậy.
- Sang giảng bài cho Huy à? – Tôi chợt tò mò, hỏi một câu mà tôi không cần nàng trả lời.
- Ừa…thì Huy cũng nhờ mình giúp! – Nàng cắn môi, ngần ngại trả lời.
Và sau khi kiểm tra tiết Địa lý xong:
- Nam làm bài được không? – Giờ ra chơi, Tiểu Mai xuống chỗ tôi ngồi, nàng vui vẻ hỏi.
- Không! – Tôi nhún vai đáp gọn lỏn.
- Sao…vậy? – Nàng tròn mắt sửng sốt.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì thằng Minh Huy đã ở trên gọi xuống:
- Đi họp Đoàn, Mai ơi!
- À…ừ! – Nàng quay sang nhìn nó, mỉm cười đáp.
- Họp đi, có gì tính sau! – Tôi trả lời rồi đứng dậy, vội tót ra ngoài sân trường, mặc cho Tiểu Mai hãy còn ngơ ngác trong lớp.
Như vậy đấy, khi mà tôi đang giữ thái độ “ không ưa “ đối với Khả Vy, lập trường đối đầu với thằng Huy thì một cách vô tình Tiểu Mai lại ngày càng tiếp xúc nhiều với hai con người này hơn. Tôi biết đó là công việc, nàng là lớp phó văn thể, nên phải làm việc cùng bí thư Khả Vy và phó bí thư Minh Huy, nàng còn là cán sự Anh ngữ, phải kèm cặp thằng “ giả dốt “ tên Huy. Bởi thế nên từ trong vô thức, tôi tự dưng đâm ra bức bối lây sang cả Tiểu Mai, dù biết rằng đó là vô lí, là sai hoàn toàn, thế nhưng con người cố chấp trong tôi lại chả thể nào gạt bỏ đi định kiến đó. Vậy nên mặc cho Tiểu Mai cứ quan tâm, tôi cứ giả lơ, nàng tìm thì tôi trốn, nàng hỏi thì tôi im, nàng nhìn thì tôi… nhìn sang chỗ khác. Riết rồi Tiểu Mai cũng bức, nàng thỉnh thoảng khó chịu lườm tôi, đặc biệt là vào giờ Anh ngữ:
- Về chỗ, điểm! – Cô giáo dạy Anh phán.
Tôi thở dài ôm tập về chỗ trong cái lắc đầu chán nản của bạn bè cùng lớp, tự dưng rùng mình vì ánh mắt sắc lạnh như băng của Tiểu Mai đang nhìn mình chằm chằm. Và rồi đến giờ nghỉ, nàng bước xuống chỗ tôi:
- Nam không học hành đàng hoàng, mình…. thưa chuyện với bác gái cho xem! – Giọng nàng đầy kiên quyết.
- Hơ, lớn đầu vẫn còn mách mẹ à? – Tôi chưng hửng.
- Ừ đấy! – Tiểu Mai nguýt môi.
- Hê, thế méc đi, thằng này không sợ! – Tôi cũng không vừa, vênh mặt thách thức.
- Ừ, nhớ nhé, hôm nào bị thì đừng trách tôi không báo trước! – Nàng lạnh lùng gật đầu.
- Cứ tự nhiên! – Tôi đáp tỉnh rụi.
Thú thật là lúc đó tôi cũng gan to lớn mật mới dám thách nàng như vậy, chứ lúc này ngồi nghĩ lại thì cũng hơi rùng mình, bởi mẹ tôi mà biết chuyện thì chỉ có nước ốm đòn chứ chẳng chơi. Vậy nên bây giờ nghĩ lại thì thằng Khang mập nói cũng đúng:
- Xem như thằng Huy gần như cướp hết những gì từ tay mày rồi!
- Kệ nó, còn một thứ nó chưa cướp được! – Tôi ngoan cố đáp.
- Thứ gì? – Thằng mập ngạc nhiên.
- Cái tài khoản game Cửu Long của tao, hề hề! – Tôi giở giọng cà khịa rồi cười hềnh hệch.
- Điên, thôi, đi vô lớp! – Nói rồi thằng Khang đứng dậy tính tiền.
- Đợi chút, tao đi toa-lét đã! – Đi ngang qua dãy lầu học, tôi đập vai thằng Khang.
- Tao cũng rứa! – Nó đồng ý.
Toa-lét nam trường tôi có hai gian lớn, người dùng khu này thì không thấy được người dùng ở vách bên kia, thế nên lúc này mới xảy ra tình huống tôi và Khang mập đang vểnh tai nghe ngóng giọng một thằng con trai rất quen thuộc ở vách bên kia:
- Đuối thiệt! – Nó lên tiếng, giọng này bọn tôi vẫn biết hằng ngày.
- Sao thế? Chính mày tình nguyện nhảy sang A mà? – Giọng một thằng khác, nhưng tôi nghe vẫn rất quen.
- Hay muốn về lại A? – Lại một giọng nói nữa mà tôi nhớ đã nghe ở đâu rồi.
- Ngu sao về, tao chưa tán đổ em Trúc Mai mà! – Thằng kia nói tiếp.
Cả tôi và thằng Khang mập không hẹn đều cùng nhìn nhau sửng sốt, cả hai thằng đều biết chắc chắn giọng nói vừa rồi chính là thằng Minh Huy, và tôi ngay lập tức đưa dấu tay ra hiệu giữ im lặng, tiếp tục nghe ngóng tình hình:
- Thế chừng nào mới đổ? – Thằng kia hỏi.
- Tầm tháng nữa, hê hê! – Thằng Huy cười đểu cáng.
- Lâu thế, hồi trước mày tán nhỏ Hạnh có tuần chứ mấy! – Thằng khác lại tiếp lời.
- Ừm, con Duyên tao tán đúng ngày, quen tháng, con Hạnh thì tuần, quen được tháng, cơ mà em Mai này chắc sẽ lâu hơn!
- Sao thế?
- Em này xinh mà, tao khoái kiểu mà lạnh lùng lại hơi chảnh vậy đấy, với cả hình như em nó nhà cũng giàu, tao đi chung với em nó là hợp quá rồi còn gì nữa, hề hề!
- Ổn không? Nhỏ Hạnh còn đang tăm tia với mày đó!
- Dẹp, tao chán nó rồi, cái gì chán thì bỏ, hay nhường mày đó?
- Thế hả? Được, đại ca thiệt là tốt quá đi!
- Vậy chừng nào đại ca chán em Mai rồi thì cho tụi em cưa cẩm em nó nha?
- Ờ, chừng nào tao ngán ngẩm đã, mà nhỏ Mai cũng cứng cựa phết, tao nghía cả hai tháng nay mà vẫn chưa suy suyển!
- Hê, tài nghệ tán gái của mày thì bọn tao còn lạ gì, đá hết tụi trai A luôn đi!
- Ôi xời, mấy thằng A toàn dốt đặc cán mai, chả làm gì nổi tao đâu, tụi mày xem, sớm muộn gì tao cũng nắm cái chức cán sự Toán!
- Ghê, tụi nó lớp chọn mà mày chắc ăn thế?
- Chọn quái gì, cũng bình thường thôi, suốt ngày bám lấy tao mà hỏi bài, cơ mà lỡ đóng vai tốt bụng trước mặt em Mai rồi thì tao đóng cho trót. Đợi tán đổ em nó rồi thì tao lật mặt cũng còn kịp mà, không lo!
- “ Suỵt! “ – Không ngoài dự đoán, tôi đưa tay chặn họng Khang mập lại trước khi nó mất bình tĩnh mà gào toáng lên. – “ Yên nào! “
Chỉ cách nhau tấm vách mà thằng Minh Huy đối với hai thằng tôi tự nãy đến giờ đã không đánh mà khai, nói huỵch toẹt toàn bộ những gì nó nghĩ. Thế là bây giờ mọi sự đã rõ mười mươi, thằng Minh Huy chuyển sang lớp tôi chẳng phải tốt đẹp gì sất. Tôi lúc này cũng đang bực tức không kém gì Khang mập, máu chảy rần rật trong người, thế nhưng nhào đầu ra lúc này là một hành động ngu dốt.
- “ Ra quất bỏ bu nó đi, thằng mất dạy! “ – Khang mập nghiến răng thì thào.
- “ Im! “ – Tôi trừng mắt nhìn nó.
- Thôi nhé, tối nay lại game ở chỗ cũ, giờ tao vào lớp đây! – Phía bên kia, thằng Huy nói.
- Ừ, có gì cần lại kêu bọn tao! – Hai thằng kia đáp.
- Ừm, cứ như lần trước thôi! – Nó tiếp lời.
Và ngay lúc thằng Minh Huy vừa bước ra khỏi toa-lét thì cũng đồng thời tôi đập vai Khang mập, bước ra ngoài cùng lúc với nó.
- Ơ…..! – Thằng Huy giật bắn người, sửng sốt nhìn hai thằng tôi bước ra.
- …………..! – Không ngoài dự đoán của tôi, hai thằng nhãi nói chuyện với thằng Huy khi nãy chính là hai thằng hôm học quân sự đến hỏi tên của Tiểu Mai.
Ba thằng kia đứng chôn chân tại chỗ, đần mặt ra nhìn hai thằng tôi, thế nhưng trước khi Khang mập kịp nói ra một câu cho hả giận thì tôi đã kéo nó quay đi hướng khác, không quên cười khẩy nhìn thằng Huy lúc này đang toát mồ hôi nhìn tôi trâng tráo.