Tuần kế tiếp của tôi phải gọi là một tuần chiến đấu đầy cam go trên cả hai mặt trận một và hai, kể cả đòn đột kích bất ngờ trên mặt trận thứ ba. Ở mặt trận thứ nhất, tôi với thằng Minh Huy ngày càng tỏ rõ thái độ chính tà bất lưỡng lập, kình nhau toé lửa quyết liệt.
- Bạn Nam lẹ lẹ còn lên giải toán cho cả lớp kìa! – Thằng Huy ngồi bên dưới đá đểu.
- ……..! – Tôi lặng thinh vờ như chả thèm đếm xỉa gì đến nó, trong bụng vẫn đang làu bàu mình vì cái tội dậy trễ, báo hại sáng nay phải trực nhật bù lại.
Thế nhưng tôi dậy trễ nào có phải là ham ngủ ngáy gì đâu chứ, tất cả chỉ vì bây giờ khi một tuần ngày bỏ ra tầm giờ đồng hồ để đi dạo cùng Tiểu Mai, thành thử gần như tối nào tôi cũng căng mắt ra mà học đến tận – giờ sáng mới ngủ. Âu cũng chỉ vì từ đầu năm đến giờ tôi chả lo học hành gì, thế nên lúc này muốn lấy lại phong độ vốn có thì tôi phải cố gấp năm, gấp mười lần người khác thôi. Bởi vậy tôi học hành thì có phần tấn tới đấy, nhưng chỉ là đang tới… mức độ trung bình khá, tạm gọi là đang dần nắm lại căn bản. Thế nên bạn bè trong lớp vẫn đang nghĩ là tôi học hành ba lăng nhăng, thằng Minh Huy vẫn nghĩ tôi đang là con tôm con tép. Chỉ riêng môn Toán là tôi cật lực ôn luyện, ngoài việc nắm lại căn bản của các bài cũ thì tôi còn phải vò đầu ra để giải các bài mới, mà hầu hết là giải theo công thức và cảm tính, tức là chả có hiểu bài gì sất. Vì vậy mặc dù là mang tiếng cán sự Toán nhưng tôi thường xuyên trốn tránh các giờ truy bài, nghe đến đứa nào hỏi Toán là tôi giật thót, tim đập binh binh. Nó hỏi trúng bài tôi biết thì không sao, còn hỏi ngay chỗ tôi mù tịt thì chỉ còn nước giả lơ, vờ rằng tôi cũng đang bận học bài rồi đẩy cho tụi thằng Luân thằng Tuấn lên giải giùm.
Ác nỗi sáng nay thằng Huy không để tôi có cơ hội nhờ vả chiến hữu, nó chỉ luôn đích danh cán sự Toán khi mà tôi còn đang tất bật với thau nước và miếng giẻ lau bảng.
- Trực lẹ đi, gần hết giờ truy bài rồi kìa! – Thằng Huy lớn giọng bơm đểu.
Tôi thề là nếu lúc này không phải là Tiểu Mai đang ngồi trong phòng học thì tôi đã lao đến mà nhét nguyên miếng giẻ lau bảng trong tay vào cái mồm ton hót của thằng Huy rồi.
Kéo dài mãi cũng chả phải là cách hay, và cũng nhận thấy hình như bọn bạn trong lớp đã biết tôi đang cố tình câu giờ, vì vậy lau chùi cho tấm bảng bóng loáng đến độ không còn hạt bụi một hồi, tôi phủi tay xoành xoạch rồi húng hắng giọng:
- Rồi, giờ có bạn nào thắc mắc gì về bài toán hôm bữa không? – Hỏi vậy mà bụng tôi tim đập chân run, thầm lạy trời cho bọn nó đừng ai hỏi câu gì cắc cớ.
Và cái chân lí “ Khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra “ lại… xảy ra, không ngoài dự đoán của tôi, thằng Minh Huy ngay lập tức đứng bật dậy:
- Mình có bài này nhờ bạn Nam giải giúp nè!
- “ Cái đệch… mày thật sự muốn chơi bố à? “ – Tôi nghiến răng ken két, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu nói: - Vậy Huy lên bảng chép đề đi!
Thằng Huy đường hoàng bước lên bục giảng, tay cầm phấn viết mà mắt nhìn tôi đá đểu mấy lần, tôi đến gọi là sôi gan với thằng này, cứ như nó biết chắc chắn rằng tôi sẽ chẳng thể nào giải được bài toán nó sắp hỏi vậy. Đứng nhìn nó chép đề đến đâu mà tôi toát mồ hôi hột đến đấy, bỏ xừ thật chứ, cái đề nó đang chép là bài toán nâng cao hôm bữa thầy Toàn thách đố cả lớp mà, và tôi lúc này thì… có tài thánh cũng chả giải được bài đó.
Nghe tiếng phấn viết trên bảng lạch cạch từ tay thằng Huy mà tim tôi cũng oành oành sóng vỗ theo, hôm giờ tôi cũng học dữ lắm chứ nhưng… bài này thì vượt ngoài tầm với rồi. Giờ mà thú nhận rằng tôi không giải được thì bách nhục xuyên tim, xấu hổ trước mặt mọi người một mà trước mặt Tiểu Mai mười, có khi tôi lại chả còn dám đi dạo cùng nàng nữa ấy chứ. Vì người ta chỉ thong thả đi dạo khi công việc hoàn tất, đằng này tôi cứ lò dò đi theo nàng như cái đuôi mà bài vở thì lại chẳng xong xuôi. Ngay từ khi xác định đi dạo cùng Tiểu Mai là tôi biết mình đã đặt ra cái mục tiêu phải bất bại trong học tập từ giờ cho đến khi danh chính ngôn thuận làm bạn trai của nàng. Thành tích bất bại mới giữ được hơn hai tuần thì giờ phải sụp đổ rồi hay sao?
- “ Bình tĩnh… bình tĩnh nào… phải có cách gì đó chứ? “ – Tôi lầm bầm trấn an, cố nặn óc tìm ra một phương pháp cứu vãn tình thế.
- Xong rồi, Nam giải đi nhá! – Thằng Huy nhếch mép nói rồi quay về chỗ.
Cả lớp căng mắt lên nhìn tôi, bọn Khang mập thấp thỏm trên ghế, Khả Vy cũng tò mò nhìn theo, và… Tiểu Mai cũng đang nhìn tôi rất ư là bình thản. Ừ, nhiều người nhìn tôi trong hoàn cảnh nào khác thì tôi khoái lắm, bởi tính tôi thích được khen và ca tụng mà, thế nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn vào lúc này thì…. chết tôi thật rồi!
- “ Sao…bây…giờ……?? “ – Tôi lúc này đang ước hai điều, một là cho thời gian ngừng lại để tôi phóng đi tìm sách giải, hai là cho cái hố dưới chân để tôi lọt ùm xuống đó mà trốn tránh sự đời cho rồi.
Mất thêm một giây cho phần tự nhủ: - “ Bình tĩnh… bình tĩnh….! “
Mất thêm một giây nữa để tôi nhìn thằng Chiến đang nháy mắt và tự chỉ tay vào nó.
Mất thêm ba giây để tôi nhớ lại cái hôm thầy Toàn ra đề toán này, nhớ ra cái khung cảnh:
- Bài này khó quá, làm sao vậy Huy? – Nhỏ Yên ù quay sang ngay khi thầy Toàn vừa bước ra khỏi lớp học.
- Hì, dễ thôi, để mình bày cho! – Thằng Huy cười ngạo mạn.
- Bày cho bọn mình với! – Những đứa xung quanh cũng chen vào.
Tôi dần nhớ lại giờ ra chơi lúc đó, khi mà bọn tôi đang khoác vai nhau ra căn-tin, ngang qua tổ định rủ luôn thằng Chiến đi ăn thì nó lắc đầu bảo không. Và một lúc sau, nó trả lời với tôi rằng:
- Tao có nhiệm vụ theo dõi thằng Huy mà, hề hề, với cả bài toán đó tao không biết làm, ngồi nghe nó giảng cũng chả sao!
Và quay trở lại lúc này, khi mà tôi hãy còn đang đứng như trời trồng giữa lớp vì bài toán đố của thằng Huy vừa chép lên bảng, đưa tay quệt mồ hôi trên trán, tôi nhủ thầm:
- “ Trời giúp ta rồi! “
Tằng hắng một tiếng rõ to, tôi nheo mắt lại và làm bộ mặt hình sự, khủng bố chưa từng có:
- Huy, giỡn mặt nhau phải không?
- Hả? – Thằng Huy sửng sốt.
Chả riêng gì nó, cả lớp cũng đồng loạt thắc mắc theo, bởi chả ai hiểu là tôi đang nói gì, cả Tiểu Mai cũng vậy, nàng tròn mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
- Giỡn mặt nhau đúng không? Bài toán này hôm bữa thầy Toàn ra đề rồi, chính Huy giải cho cả tổ , vậy mà giờ lại bảo không biết, nhờ mình giải à? – Tôi gằn giọng.
- Mày…khi nào? – Nó nhất thời á khẩu, chuyển sang nói giọng giang hồ với tôi.
- Tao sao? – Tôi cũng đổi giọng, không xưng hô khách sáo nữa. – Mày định chơi tao à? Bài này chính mày bày ọi người, có dám chối không?
Tôi nói rồi đưa mắt một lượt nhìn hết thành viên tổ , và may thay chị đại Yên ù và nhỏ Huyền gật đầu đồng ý:
- Ừ… đúng rồi, Huy giải được mà! – Nhỏ Huyền trầm giọng.
- Hừ, chính mày giải được lại còn bảo không, Chiến, giải lại theo phương pháp thằng Huy giảng ày xem đúng không? – Tôi nói như ra lệnh.
Và chỉ chờ có thế, thằng Chiến phốc lên bảng, đưa tay gõ phấn lộc cộc, tầm ba phút sau là nó đã giải xong bài toán trong sự ngạc nhiên của tổ còn lại.
- Trúc Mai, đáp án này có đúng không? – Tôi buộc phải gọi tên nàng, bởi… lúc này tôi không thể biết là đáp án của thằng Chiến là đúng hay sai, và cũng chỉ có Tiểu Mai là người giỏi nhất ở tổ .
Tiểu Mai lắc đầu nhìn tôi cười ẩn ý, rồi nàng cũng đáp lại:
- Ừ, bạn Chiến giải đúng rồi!
- Chiến, bài này thằng Huy giảng ày đúng không? – Tôi hỏi tiếp.
- Đâu… phải! – Thằng Chiến chối ngay.
- Hả? – Tôi thiếu điều muốn lăn đùng ra xỉu ngay giữa lớp nếu như thằng Chiến không bào chữa lại ngay sau đó.
- Nó không trực tiếp giảng cho tao, nhưng tao ngồi đằng sau nên nghe được, rồi chép lại! – Thằng Chiến thật thà đáp.
- “ Tổ bà mày Chiến à, tao mém nữa là chết giấc rồi đây này! “
Tôi thở phào nhẹ nhõm trong cái ồ lên đồng loạt của cả lớp:
- Thằng Huy cũng rảnh dữ mậy!
- Định giành nhau chức cán sự toán, hề hề!
- Không… mình định hỏi cho những ai chưa biết luôn mà! – Thằng Huy chống chế yếu ớt.
Và tôi chẳng ngần ngại gì thọt ngay thêm một câu:
- Nếu có ai chưa biết sao mày không tự giải luôn đi mà cứ thích làm màu thế?
Rồi nó im bặt, ngượng ngập gãi đầu vờ chúi mũi vào tập vở trước mắt, đám bạn trong lớp tôi thì được thể bàn tán loạn xị cả lên. Kết thúc phút truy bài đầu giờ đầy căng thẳng, tôi ngồi phịch xuống ghế mà tim vẫn còn đập binh binh trong lồng ngực. Thế là chiến trường thứ nhất tôi vẫn giữ được thành tích bất bại, thằng Huy vẫn chả thể dập được tôi, dù là đòn tấn công của rồi của nó là ngoài dự đoán của tôi. Nhưng lần này kể ra đúng là may mắn thật, nếu như hôm đó thằng Chiến không ngồi lại lớp mà tót xuống căn-tin cùng tôi thì lúc này tôi đã chết đứng như Từ Hải giữa trận tiền rồi.
- Ghê, ứng biến hay vậy mày! – Khang mập vỗ đùi đánh đét một cái.
- Hên… đó…! – Tôi vẫn chưa hết run.
- Ờ, may nha con, bữa đó tao mà quên nhiệm vụ theo dõi nó là bữa nay mày xong rồi! – Thằng Chiến cười hãnh diện.
- Ừm… mày là cứu tinh của tao đó! – Tôi nhìn nó đầy cảm kích.
Đúng vậy, trong kế hoạch chiến đấu của tôi có rất nhiều cứu tinh xuất hiện, đầu tiên là quân sư Sơn đen, sau đó là thằng Luân, rồi Dũng xoắn và Khang mập, giờ đến thằng Chiến. À quên mất, còn có cả một vị cứu tinh cũng quan trọng không kém, đó là… bé Trân.
Bởi vì ở chiến trường thứ hai, tôi sở dĩ có thể đủ can đảm đi dạo cùng Tiểu Mai là do dạo gần đây môn tiếng Anh của tôi có khá hơn chút đỉnh, tuy là không giỏi nhưng cũng đủ để thuộc bài Tiểu Mai giao về. Nàng giao bài, tôi thuộc bài, nàng giao từ, tôi đọc vanh vách từ, nàng ra bốn điểm ngữ pháp, tôi thuộc sạch sẽ và áp dụng thành thạo tất cả. Những buổi tối đi dạo tiếp theo, Tiểu Mai vẫn còn lạnh lùng, nhưng đã bớt đi phần nào trong việc cho tôi ăn quả “ lơ “. Bằng chứng là dạo gần đây, nàng đã thôi im lặng, và chuyển sang… trêu tôi:
- Dạo này học Anh văn cũng khá lên ha! – Tiểu Mai hỏi trống không.
- Ừ… đang cố mà! – Tôi giật thót người khi nàng bất chợt lên tiếng, vội trả lời ngay.
- Có nhờ ai dạy không đó? – Vẻ như nàng đoán bừa, mà lại… trúng tùm lum.
- Không… không, làm gì có! – Chả hiểu sao lúc này tôi lại chối bay biến rằng tôi đang nhờ “ cô giáo “ Trân phụ đạo cho.
- Thật không đấy? Chẳng tin là Nam cố gắng đến vậy? – Nàng bĩu môi.
- Thì…ừ……! – Tôi bối rối gãi đầu lia lịa.
- Mà lúc sáng cũng biết nhờ người quá nhỉ? – Tiểu Mai nhắc lại chuyện hồi sáng tôi nhờ nàng nhận xét bài giải của thằng Chiến.
- Ừ… bí quá phải vậy! – Tôi lúng búng đáp.
- Bí gì vậy? Bí bài toán đó à? – Nàng nheo mắt nhìn tôi.
- Không…à… ừ… bài đó khó mà! – Tôi thật thà thở hắt ra.
- Khó với những ai không học hành đàng hoàng thôi! – Nói rồi Tiểu Mai quay ngoắt đi, nhưng tôi trông điệu bộ của nàng lúc ấy… dễ thương lắm kìa.
Đã làm mặt lạnh quay ngoắt đi rồi, đã nhẹ nhàng bước đi rồi mà cứ như đang… nhún nhảy trên từng bước chân vậy, bàn tay khẽ mơn man đôi làn tóc mai. Tôi tự dưng cảm thấy ở phía trước, Tiểu Mai cứ như là đang cười, vì đôi vai khẽ rung lên đầy… khúc khích. Và thế là tôi lại bước đi cạnh nàng trong những ngày sau đó, cố gắng dùng ngọn lửa nhiệt thành của mình những mong đốt nóng tảng băng lạnh lẽo này.
Sự sáng sủa ở mặt trận thứ hai này, chính xác là có sự góp phần của bé Trân, nhờ con bé kèm cặp mà trình độ anh ngữ của tôi khá dần, và sự tự tin đi dạo với Tiểu Mai của tôi cũng theo đó mà tăng lên. Thế nhưng… dạo gần đây, tôi cảm thấy có hơi hối hận vì đã nhờ Trân phụ đạo, bởi có những lúc, con bé hơi tỏ ra… thinh thích tôi thì phải. Con nhỏ ra đề, ừ thì tôi ngoan ngoãn giải bài, thế nhưng trong khi tôi đăm chiêu suy nghĩ thì Trân lại tựa cằm nhìn tôi, bất giác những lúc ấy tôi thấy nhột ghê gớm, sống lưng tự dưng lạnh toát. Đã vậy lớp , lớn tướng đến nơi rồi mà đôi lúc Trân cứ như trẻ con, hễ tôi làm bài mà đúng phóc là con bé lại… nhào đến bá vai hay ôm tôi hệt như… em gái ôm anh trai. Thêm nữa là số tôi… khổ thật, cứ hễ gặp con gái xinh là đần mặt ra, hồi năm trước lúc dạy toán cho Trân thì tôi cũng không để ý gì mấy, cũng có thể là do khi đó trong đầu tôi chỉ toàn là Khả Vy, thế nhưng bây giờ, nhất là tuần gần đây, tôi ngày càng cảm thấy… Trân cũng xinh xắn chả kém gì ai.
Và… tình hình tối nay cũng vậy:
- Xong, giờ anh làm bài tiếp hen! – Trân nhoẻn miệng cười đẩy quyển vở về phía tôi.
- À…ừ…! – Tôi gãi đầu đáp rồi nhìn vào đề bài.
Đang mặt nhăn mày nhó với đề bài khó nhằn trước mắt, tôi tự dưng cảm thấy lành lạnh bên cạnh, và quả nhiên là bé Trân đang tựa cằm nhìn mình:
- Gì…thế? – Tôi bất an hỏi nhỏ.
- Lúc học Toán, anh có nhăn nhó như vậy không? – Trân tủm tỉm.
- Dĩ nhiên không rồi! – Tôi đáp bừa.
- Hi hi, cơ mà em thích bộ dạng anh lúc này nè!
Nói rồi Trân nhoài người sang, đưa gương mặt sát đến gần, nhìn tôi lom lom…
- Cái…gì đấy? – Tôi hoảng hồn quẳng cả giấy bút mà nhảy dựng ra đằng sau.
- Ha ha, đã ai làm gì đâu mà anh sợ thế! – Con bé ngồi tại chỗ ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Ớ….! – Tôi cứng họng chả biết nói sao.
- Anh nhát ghê, bảo sao toàn bị chị Vy tán tỉnh! – Trân giở giọng châm chọc.
- Kệ… kệ anh! – Tôi bối rối xua tay.
- Hi, giỡn chút thôi, anh làm bài tiếp đi! – Trân tủm tỉm nói.
- Ừm… để yên anh làm bài đấy! – Như vẫn chưa yên tâm, tôi từ từ ngồi xuống ghế, đưa mắt canh chừng con bé.
Nhận thấy Trân chả có vẻ gì là muốn giỡn nữa, con bé đã lật truyện ra đọc trở lại, tôi hơi vững dạ chuẩn bị làm bài. Nhưng chưa kịp đặt bút xuống viết thì tôi chợt… cảm thấy có điều gì đó không ổn trong những lời nói vừa rồi, rõ là chúng không bình thường chút nào. Và tôi quay sang Trân hỏi ngay:
- Mà… anh đã kể về Vy với em bao giờ đâu, sao em lại biết?
Để quyển truyện xuống khỏi tầm mắt, Trân sửng sốt nhìn tôi và nhất thời chưa biết phải nói gì. Giây phút đó, tôi nhận thấy trong ánh nhìn của con bé có điều gì đó khuất tất, và lặng lẽ!