Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với một tâm trạng phấn chấn và với cái mũi liên tục….
- Hắt….ắt…..ì ì……..sụt…….! – Tôi đưa tay quệt mũi.
Nếu là bình thường thì tôi đã nằm lăn lộn vì bực tức bởi cơn cảm mạo hành hạ rồi, nhưng bây giờ lại khác, tôi có sức mạnh tình yêu trợ giúp nên chỉ bằng một động tác gọn lẹ, tôi bật dậy khỏi giường và đi xuống phòng tắm. Vệ sinh cá nhân đâu đó xong xuôi, tôi lẩm nhẩm trong đầu:
- Sáng chủ nhật, làm gì đây ta?
Ngẫm nghĩ chừng vài phút, tôi quyết định nhấc máy gọi điện sang nhà Tiểu Mai với mưu đồ táo bạo là rủ nàng đi chơi nguyên ngày hôm nay, vì dù gì tín hiệu từ nàng đáp lại trong mấy ngày qua là hết sức khả quan, và tôi tự tin rằng mình hoàn toàn có thể mời nàng đi chơi được. Thế nhưng khi tôi còn chưa kịp chạm vào điện thoại thì nó đã tự rung chuông inh ỏi:
- Reng……reng…….!
- Bỏ xừ, không lẽ mình linh dữ vậy sao ta? – Tôi giật mình nghĩ rằng biết đâu Tiểu Mai lại đang gọi điện.
Và bằng một chất giọng ngọt ngào nhất có thể, tôi đưa tay nhấc máy:
- A nô, Nam nghe đây!
Đáp lại giọng nói mật ngọt chết ruồi của tôi là một âm thanh dường như đang từ địa ngục a tỳ vọng tới, đầy hoả khí a tu la:
- Anh làm gì mà hôm trước nghỉ học không phép? Hả? – Là giọng của bé Trân đang đằng đằng sát khí.
- À…anh…..bận…! – Tôi quýnh quáng đáp bừa, rủa thầm mình tối qua quên gọi điện giải thích.
- Vậy sáng nay anh có bận không? – Trân hừ giọng.
- Ừ…không….nhưng…à…….! – Tôi đâm ra ngắc ngứ.
- Ngay bây giờ anh qua nhà em, cho phút! – Con bé nói như ra lệnh.
- Ớ….nhưng…..! – Tôi điếng hồn định cự lại.
- Cộp….tút….tút….! – Không để cho tôi kịp nói hết câu, Trân cúp máy cái rụp.
- Thảm rồi…..! – Tôi ngồi phịch luôn xuống cái ghế bành, vuốt mặt thảm não.
Có mỗi bữa chủ nhật rảnh để định đi chơi với Tiểu Mai thì bé Trân nỡ lòng nào dập tắt hi vọng đó không thương tiếc, tôi rầu rĩ nhét sách vở vào cặp rồi thất thểu đạp xe sang nhà cô Nguyệt, không dám chần chừ vì sợ trễ hạn phút lại bị phạt thì khổ.
- Ủa Nam? Con qua chơi à? – Cô Nguyệt mở cổng nhà, ngạc nhiên hỏi tôi.
- Dạ…. con qua…dạ…! – Tôi định nói là mình qua học, nhưng kịp ngậm miệng lại.
- Ừ, con vào phòng khách ngồi đi! – Cô đon đả cười tươi.
- Dạ…để con lên phòng Trân luôn, có Trân ở nhà phải không cô? – Tôi hỏi.
Và ngay sau đó tôi lạnh toát sống lưng vì cái nhìn tủm tỉm của cô Nguyệt rõ là đang… có ý gì đó với câu nói vừa rồi của tôi:
- Ừa, con bé nó đang ở phòng đấy!
- Dạ…cảm ơn cô! – Cảm thấy không thể nấn ná thêm nữa, tôi vội lủi thẳng lên lầu, cố tránh ánh nhìn như dò hỏi của cô Nguyệt.
Tôi bước vào phòng Trân đã thấy con bé ngồi gác chân trên ghế xoay, nhìn tôi đầy lạnh lùng:
- Hay quá nhỉ, trễ phút! – Trân cười mỉa mai.
- Tại anh còn chào mẹ em ở dưới nữa chứ! – Tôi khẽ nhăn mặt.
Trân đứng dậy quay lưng về phía tôi:
- Vậy anh ngồi đi, uống nước không?
- Không, được rồi, mà gọi anh sang chi vậy? Mới sáng mà….! – Tôi dò hỏi.
- Chứ anh đang cầm gì đấy? – Con bé nheo mắt nhìn tôi.
- À…cặp sách! – Tôi thật thà đáp.
- Vậy thì học tiếp thôi! – Trân nhún vai nói thản nhiên như không.
- Ớ….chủ nhật mà em??!! – Tôi ngớ người.
- Ai bảo hôm trước anh nghỉ học? Lúc em học anh, em có nghỉ bữa nào không?
Đến đây thì tôi hết ham cãi lại dáng vẻ đang như muốn ăn tươi nuốt sống tôi của Trân, đành âu sầu gật đầu rồi lôi tập sách ra. Nhưng rõ là con bé sai mà, vì lúc con bé học là tôi đến tận nhà dạy, thế nên chỉ có tôi đi dạy đầy đủ chứ làm gì có chuyện Trân học đầy đủ vậy kìa?
- Giờ em hỏi anh trước, sao hôm bữa anh nghỉ mà không báo? Làm em đợi cả buổi! – Trân gằn giọng hỏi.
- À…bữa đó mưa to, mà điện thoại nhà anh hư nữa, không gọi nói được! – Tôi trả lời.
- Vậy sao tạnh mưa xong thì anh không qua nhà em? Ít nhất cũng phải nói một tiếng chứ!
- Tạnh mưa xong cũng gần giờ rồi mà, em sao thế?
- Hơ, mưa tạnh là giờ nhé, trong khi giờ mới hết học, điện thoại hư thì anh sang nhà em không được à?
- Thì…..anh bị…….!
- Bị gì?
Bất quá phải làm liều, tôi há hốc mồm nuốt không khí rồi vờ như mình vừa:
- Hắt…ắt….xì…ì…..!
Rồi tôi đưa tay quệt mũi, xong lại chùi vào….áo, ra vẻ rất ư là thê thảm:
- Anh bị cảm, hic!
- Sao anh chùi vô áo? Trời đất ơi, dơ quá! – Trân khiếp vía nhăn mặt.
- Ừ….cảm mà…hắt….ắt…..! – Dứt lời tôi lại vờ như mình sắp hắt hơi tiếp.
- Giấy nè….ghê quá….! – Con bé nhăn mặt đứng lùi ra.
- Cảm ơn….hì….sụt…….! – Tôi cười toe vì khổ nhục kế đã thành công.
- Thôi, anh cảm thì tối mai học cũng được, bữa nay cho nghỉ, không cần học bù! – Con bé lắc đầu thở dài ngao ngán.
- Bậy nào, phải học chứ, anh tới nhà em….hắt….ắt….xì…..rồi….! – Tôi lại chơi chiêu.
- Anh uống thuốc gì chưa?
- Chết…anh để quên ở nhà rồi!
- Vậy….anh về nhà lấy thuốc uống đi cho khỏi, tối mai mà vẫn còn cảm thì nghỉ thêm một bữa nữa cũng được!
- Tiếc nhỉ, lỡ sang đây rồi…. hay anh uống thuốc rồi qua học nha?
- Thôi mà, anh nghỉ ngơi đi, em sợ rồi đó!
- Ừ…vậy cũng được, tối mai gặp!
Rời khỏi nhà Trân mà lòng tôi phơi phới, chỉ muốn cười tét rốn vì vẻ mặt lo lắng của con bé khi nãy trước bộ dạng giả bệnh của tôi. Cơ mà tôi cũng đang bệnh thật đấy chứ có gạt gẫm ai đâu, chỉ là… bệnh hơi nhẹ và đã đỡ hơn mà thôi, hề hề!
- Giờ về nhà cất cặp xong rủ nàng đi chơi, hé hé! – Tôi vừa nghĩ vừa tự cười một mình.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, tôi chưa kịp thực hiện được ý định lãng mạn của mình thì đã thấy gặp hạn. Vừa dừng xe trước nhà, tôi còn chưa kịp đưa tay mở cổng thì cu Bột từ trong nhà chạy ù ra:
- Cậu Nam…….oạch….!
Tôi biết ngay mà, thằng nhóc mập này hình như bị mất cân bằng trọng lực, cứ hễ nó chạy là lại té đoành đoạch. Nhưng cu Bột đang ở nhà tôi, vậy là sao đây?
- Bữa nay con ở nhà giữ cu Bột nhé, mẹ với chị Hoà đi công việc! – Mẹ tôi dặn dò rồi lấy chùm chìa khoá nhà đi.
- Hả? Sao…..? – Tôi đần mặt ra ngơ ngác.
- Sao trăng gì, có nghe không? – Mẹ tôi thoáng nhăn mặt.
- Dạ…. con nhớ rồi! – Tôi vâng dạ rồi xụ mặt xuống một đống.
Nhìn mẹ tôi dắt xe ra khỏi nhà mà tôi nghe lòng tan nát, thế là đi tong mất một ngày chủ nhật nghỉ ngơi hiếm có, chắc chắn là ở nhà với thằng siêu quậy này thì tôi chả thể nào yên ổn với nó được giây phút nào rồi. Và ít giờ sau, thực tế đã chứng mình điều đó:
- Cậu, qua chơi Lego với con! – Cu Bột kéo chân tôi nằn nì.
- Thôi con chơi đi, cậu đang bận! – Tôi nhăn nhó rồi bít cái dây nghe Mp vào hai tai.
- Ứ….chơi đi mừ! – Nói rồi cu cậu nhào lên giật tai nghe của tôi xuống.
- Ấy…ấy….để cậu chơi…rồi …chơi! – Tôi hoảng hồn né người sang một bên.
Thế là căn nhà rộng toang hoác nguyên cả buổi sáng chỉ có một thằng nhóc mập trắng bóc ngồi chơi đánh trận giả mô hình, và một thằng con trai ốm nhom đang đần mặt chán nản thỉnh thoảng ừ hử cho qua chuyện.
- Bột! – Tôi kêu nó.
- Dạ, cậu kêu con? – Cu cậu nhướn mắt lên nhìn tôi.
- Con nhớ Bồ Câu không? – Tôi gợi ý, vì tôi vừa nảy ra một sáng kiến.
- Dạ nhớ chứ cậu, thịt bồ câu ngon số một đó! – Cu Bột gật đầu ngay tắp lự.
- Hả? Ai bảo con vậy?
- Dạ ba con bảo đó cậu!
- Không, ý cậu là nhỏ Bồ Câu mà hồi đó con chơi chung ngoài biển ấy!
- Bồ…Câu….nào?
Nhìn thằng nhỏ suy nghĩ mà đầu sắp bốc khói thì tôi biết là cái sáng kiến chở cu cậu sang nhà Tiểu Mai để rủ Bồ Câu chơi với nó, còn tôi với Tiểu Mai tâm tình đã tan tành mây khói rồi.
- Cậu, con đói! – Chơi đã đến gần giờ trưa, thằng nhóc bắt đầu rên rỉ.
- Vậy xuống ăn cơm nha? – Tôi lắc đầu quay sang nó hỏi, nhưng thằng nhóc đã chạy biến đâu mất ra bên ngoài sân.
- Ahhhh….cô Mai….!
Nghe tiếng cu Bột ngoài sân mà tôi cũng muốn… nhảy cẫng lên theo nó, bởi đích xác là Tiểu Mai đang dựng xe trước sân nhà tôi và mỉm cười nhìn vào bên trong. Nhưng tôi không thể nhảy lên theo thằng cháu được, bởi… thằng cậu phải đỡ thằng cháu dậy do nó vừa chạy vừa té.
- Lại té, hì! – Tiểu Mai phì cười.
- Ừ…hì, Mai sang có chuyện gì không? – Tôi đưa tay mở cổng.
- Bộ có chuyện gì thì mới được sang đây hở? – Nàng nhại lại câu nói hôm bữa của tôi.
- Không….vào nhà đi! – Tôi lúng búng gãi đầu.
- Hì, dắt xe ình đi! – Tiểu Mai thản nhiên buông xe ra, và nàng khom người xuống – Nào, Bột còn nhớ cô Mai à?
- Dạ, nhớ chứ, cô mua kẹo mà! – Cu Bột cười toe.
- Ừ ngoan quá, chút nữa con ăn bánh nghen! – Nàng xoa đầu rồi hôn vào má cu cậu.
Khỏi phải nói tôi phát ghen với cu Bột đến cỡ nào, nhìn làn môi nàng chạm vào má thằng cháu mà tôi chỉ ước gì mình là cu Bột lúc này. Và thằng cháu phản phúc, nó lại vô tư… hôn lên gò má Tiểu Mai:
- Chóc…. Con đói cô ơi! – Rồi nó tỉnh bơ như chưa hề làm gì.
- Ủa? Nhà Nam chưa ăn cơm à? – Tiểu Mai thắc mắc.
- Ừ, định ăn nè, mẹ Nam ra ngoài rồi! – Tôi xụ mặt đáp rồi dắt xe thẳng vô trong nhà trong ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Mai.
Một giây sau, tôi chỉ muốn độn thổ luôn xuống đất cho bớt nhục, vì nghe Tiểu Mai đang thỏ thẻ với cu Bột, nhưng lại rõ là cho tôi nghe thấy:
- Có người đang ghen tị với con kìa Bột!
Và sự nhục chưa dừng ở đó, khi mà bàn ăn trưa nay có thêm thành viên mà bình thường hiếm lắm mới có mặt ở nhà bếp của tôi. Lúc này, một thành viên đang đút cơm cho thành viên còn lại:
- Oa…..ụp…..! – Cu Bột há to miệng rồi… ngậm luôn cái thìa cơm.
- Ngoan nào, con ăn nhanh thì cô mới cho ăn bánh chứ! – Tiểu Mai phì cười.
Tôi tự dưng đâm ra hụt hẫng hết sức khi phải chứng kiến cái cảnh nàng đút cơm cho cu Bột như mẹ đút con, và tôi lại thành… ông chồng trơ trọi lẻ loi. Tay chống cằm, tay vọc đôi đũa vào chén cơm, tôi trệu trạo nhai cho qua bữa:
- Nam ăn ít quá vậy? – Tiểu Mai tủm tỉm hỏi.
- Ờ…giảm eo! – Tôi đáp bừa.
- Hay muốn giống như Bột? – Nàng nheo mắt nhìn tôi.
- Không… không, giỡn đó! – Tôi ngượng chín người hoảng vía chối đây đẩy.
Và lại chốc sau nữa, tôi ôm thằng Bột ngồi đút bánh cho nó, Tiểu Mai thì đứng rửa chén ở bồn nước, thỉnh thoảng nàng quay sang nhìn tôi cười mỉm:
- Nam hết cảm rồi à?
- Ừ… hết rồi! – Tôi gật đầu ngơ ngác.
- Cậu, bánh! – Cu Bột đòi tiếp.
- Ơ hay……à…ừ…..! – Tôi định bẹo má thằng nhóc vì cái tội nó dám ra lệnh cho tôi, thế nhưng bắt gặp Tiểu Mai đang lừ mắt nhìn mình, tôi đành thúc thủ chịu trận, cam phận làm kẻ bề tôi trung thành cho thằng nhóc mập ú đang nhai nhóp nhép và cười híp mắt mỗi khi Tiểu Mai hỏi nó cái gì đó.
Mà kể cũng lạ, tôi hỏi Bồ Câu thì cu Bột không nhớ ra, thế nhưng nó lại nhớ Tiểu Mai, vậy mới ghê chứ, đúng là… tốt tính từ nhỏ mà!
Tiểu Mai ra về cũng nhanh như lúc đến, làm tôi đờ người ra thắc mắc:
- Ủa….sao về sớm vậy? Trưa nắng mà!
- Mình đến đưa bánh thôi, bác gái nhờ mình làm giúp một ít để nhà Nam đãi khách, chứ chiều nay mình đi lễ nhà thờ sớm rồi! – Nàng đáp. – Thôi mình về nhé!
Nói rồi Tiểu Mai dắt xe ra bên ngoài, sau khi cúi xuống nựng má cu Bột thêm lần nữa, làm cái ước muốn biến mình thành cu Bột trong tôi lại trào dâng mãnh liệt:
- Cậu, bánh! – Cu cậu quệt má.
- Bánh bánh cái đầu con chứ bánh, đi vô! – Tôi bẹo má thằng nhóc rồi ẵm nó vào trong nhà, chứ sao nữa, Tiểu Mai về là thằng nhóc hết thời của nó rồi.
Sáng hôm sau, tôi đạp xe đến trường mà trong đầu thầm nghĩ một kế hoạch trả thù Tiểu Mai… vì cái tội hôm qua nàng chọc ghen tôi những ba lần liên tiếp. Và như có trời giúp mình, vừa vào đến bãi gửi xe thì tôi đã thấy Tiểu Mai cũng đang cho xe vào khu vực lớp. Tôi rón rén dắt xe đến sau lưng Tiểu Mai, bước chân thật khẽ khàng, và rồi….
- Hù!
- A..h…!! – Nàng giật mình suýt nữa là hét lên thành tiếng, đôi tay theo phản xạ co rúm lại.
- Hì, chào buổi sáng! – Tôi toét miệng cười toe.
- Quỷ sứ, giỏi chọc người thôi! – Nét mặt nàng giãn ra, rồi nguýt dài nói lại.
Và kệ xác tôi đần mặt đứng ngơ ngác tại chỗ, nàng ôm cặp bỏ đi khỏi bãi gửi xe, nhưng tôi nào có chịu buông tha đâu chứ, chỉ mất vài giây định thần trở lại, tôi liền dụng khinh công tuyệt đỉnh mà phóng mình một phát… vọt lên mấy trượng để đi cạnh Tiểu Mai!