Được tha bổng mừng hết lớn, tôi vội mò ngay xuống bếp báo tin mừng cho phu nhân, ngang qua chỗ Tiểu Mai đang dọn bàn, tôi vội lạng vào:
- Sống rồi, em….! – Tôi ghé tai Tiểu Mai nói nhỏ.
- Hi, em nói mà! – Nàng tủm tỉm rồi vội bước sang bàn ăn khi thấy mẹ tôi tiến lại gần.
Nhác thấy mẫu hậu tiếp cận, tôi vội lỉnh đi:
- Đi đâu? – Mẹ tôi đón đầu ngay tại trận.
- Dạ… rửa mặt….! – Tôi giật bắn người.
- Tắm đi, coi chừng động mấy chỗ bị trầy, đã tha dầu chưa? – Bà hỏi tiếp.
- Dạ… rồi…! – Tôi khẽ liếc nhìn sang Tiểu Mai. – Mai… giúp con đó mẹ!
- Tội của mày mẹ xử sau, giờ đi tắm rồi sát trùng lại mấy chỗ bị thương!
- Hả? Sạch rồi mà mẹ?
- Không tha thuốc lấy gì mau lành? Cãi cãi mẹ nói ba mày bây giờ!
- Dạ……!
Nghe nhắc đến ba là tôi rùng mình hết ham cự cãi, chỉ biết thót tim nhớ lại cái lúc Tiểu Mai thấm chai o-xy già vào người mà đâm ra hãi hùng, quay sang thì thấy nàng đang nhìn tôi mà cười khúc khích.
- Cười gì? – Tôi nóng gáy.
- Không… hì hì! – Nàng lắc đầu, vai rung rung.
- Con cứ mặc nó, thằng đó sĩ diện hão lắm! – Mẹ tôi tặc lưỡi nói.
Trông thấy cảnh mẹ bênh vực nàng mà tôi càng nghĩ càng tủi thân, ai đời có thằng út cưng giỏi giang thế này lại không thương, đi thương… con nhỏ ở ngoài vô, dù rằng… tôi cũng thương con nhỏ đó thật, hề hề!
Bữa cơm gia đình đoàn tụ ấm cúng được dọn ra linh đình với cơ man nào là các món ăn, tôi trông mà lé xẹ cả mắt, phải nói lâu lắm rồi mới được thấy lại bữa tiệc mà mẹ tôi cùng Tiểu Mai song kiếm hợp bích, hai người này mà tụm lại thì có nấu cho cả làng ăn luôn cũng được.
- Mày qua kia ngồi đi con! – Mẹ tôi xua tay khi thấy tôi đang lù lù kéo ghế ra.
- Ớ… chỗ cũ của con mà mẹ! – Tôi ngớ người thắc mắc.
- Để bé Mai ngồi đây, mày qua kia! – Bà nhăn mặt.
Thế là tôi lại ngậm đắng nuốt cay ngồi dịch sang bên, ấm ức nhìn mẹ tôi đang trìu mến gọi Tiểu Mai vào chỗ. Cơ mà nói ấm ức là dối lòng ấy chứ, bởi thấy nhà tôi thích Tiểu Mai thế thì tôi lại càng khoái mê tơi, chứ còn sao nữa, xem như nàng sắp là dâu nhà này rồi còn gì. À quên, chưa biết thái độ của ba tôi ra sao, quên mất!
Vừa ngồi vào bàn là Tiểu Mai đã đứng dậy trước tiên:
- Làm cái gì đấy? – Tôi ngơ ngác.
- Thì… xới cơm ra chén! – Nàng cũng nhìn tôi thắc mắc.
- À…quên…! – Tôi lúng búng.
Sau hành động vừa nãy thì ba tôi liền nhìn tôi toé lửa, bởi ở trong bàn ăn mọi khi thì nhiệm vụ xới cơm ra chén cùng so đũa muỗng là chuyện của thằng út nhỏ nhít. Ấy vậy mà trông thấy Tiểu Mai đứng dậy tôi lại hết hồn tưởng nàng định phát biểu rằng nàng muốn làm dâu nhà tôi.
- Vậy ăn thôi, con ngồi xuống đi! – Ba tôi khoát tay bảo Tiểu Mai ngồi ghế.
- Dạ…! – Nàng gật đầu lễ phép.
Bữa cơm gia đình diễn ra trong không khí cực kì thân mật, mẹ tôi với Tiểu Mai là khỏi phải bàn, hai người cực kì ăn rơ với nhau, cứ khen qua khen lại vụ bếp núc:
- Thấy chưa? Bé Mai làm món này ngon nè, thằng Phúc ăn thử xem!
- Dạ, cảm ơn cô! – Nàng gật đầu bẽn lẽn.
Còn ba tôi thì xem bản tin thời sự trên ti vi, chốc chốc lại quay sang ông anh hỏi:
- Mày biết uống bia chưa?
- Rồi ba, anh Rin bày con! – Ông anh tôi gật đầu.
- Mày giỏi, ày đi học đại học để tập tành bia rượu à? – Ba tôi lừ mắt.
- ………..! – Đến đây thì lão anh mới há hốc mồm biết mình bị hớ.
Tôi được thể hùa theo ngay:
- Uống cho cố, ung thư phổi cho coi!
- Mày bị ngu à, hút thuốc mới ung thu phổi! – Ông anh tôi nóng gáy liền sừng sộ nạt ngay.
- ……….! – Và đến lượt tôi đần mặt ra khi biết mình bị hớ kế sau.
Bỏ qua cái cốc đầu đau điếng của ông anh, tôi yên tâm chăm bẵm mấy dĩa đồ ăn mà gắp lấy gắp để, những tưởng bữa cơm đoàn viên thế này sẽ trôi qua trong êm đẹp thì suýt nữa tôi phụt cơm ra khi nghe ba tôi quay sang Tiểu Mai hỏi:
- Vậy con là gì với thằng Nam nhà bác?
- Ặc….! – Tôi hồi hộp nhìn Tiểu Mai.
Tiểu Mai thoáng bất ngờ vài giây rồi nàng mỉm cười từ tốn đáp:
- Dạ, con với Nam là bạn thân!
- Thân đến mức nào? – Ba tôi hỏi gặng, ông phớt lờ cái nhìn thê thảm của tôi.
Tôi điếng hồn đần mặt ra tắc tị vì chả biết phải làm gì, chỉ im lặng nhìn Tiểu Mai trân trân mà hi vọng nàng thể hiện trí thông minh tuyệt đỉnh hệt như lúc nói chuyện ở nhà thằng Huy. Thế nhưng trái ngược với sự mong đợi của tôi, Tiểu Mai chỉ… đỏ hồng đôi gò má rồi cúi đầu im lặng.
Vâng, thái độ của nàng lúc này được gọi là “ tình trong như đã, mặt ngoài còn e “, ai nhìn vào cũng đều có thể biết được. Ba tôi cũng vậy, ông thoáng cười rồi lại hỏi tiếp:
- Ừm, vậy thằng Nam trên lớp học hành ra sao, con?
Vợ khó thì chồng đỡ đần, tôi chớp ngay cơ hội này mà trả lời ngay tắp lự nhằm khen Tiểu Mai trước mặt ba:
- Con học thua Mai nhiều lắm ba!
Hổng dè ba tôi chỉ lừ mắt nói:
- Mày thì dốt rồi!
- Ớ….! – Tôi thừ người ra bất động luôn tại chỗ.
- Dạ, Nam học cũng khá! – Tiểu Mai tủm tỉm trả lời.
- Nó có quậy gì không con? – Ba tôi hỏi tiếp.
- Dạ, cũng ít thôi bác, Nam vui tính lắm! – Nàng vội thưa.
- Nó ít quậy mà bữa nay lại đánh nhau?
- Dạ… con nghĩ bất đắc dĩ lắm Nam mới phải làm vậy!
- Sao con biết?
- Dạ… con…….!
- Vậy… Trúc Mai nhỉ?
- Dạ….!
- Nhà con ở khu nào? Có gần đây không?
- Dạ nhà con ở gần đường Tuyên Quang!
- Ừm, ba mẹ con biết tối nay con qua nhà bác ăn cơm chứ?
- Dạ, không ạ!
- Sao lại không?
- Dạ… gia đình con ở Nhật, chỉ có con mới ở Việt Nam!
- Chà? Con là người Nhật à? Nói tiếng Việt sõi đấy chứ?
- Dạ… gốc Việt ạ!
- Vậy à?
- Dạ, nhà mẹ con ở cùng với ông bà ngoại ở Nhật, ba con là bác sĩ trên tàu, ông… thích đi đây đó nên thỉnh thoảng cũng có về Việt Nam thăm con!
- Rồi chuyện ăn ở thì sao?
- Dạ, nhà con gửi tiền sang, còn lại thì cần giúp đỡ gì con sẽ đến nhà của dì!
Tiểu Mai nói đến đâu, ba tôi tỏ ra ngạc nhiên với thân thế của nàng đến đấy, rồi ông gật đầu nói:
- Chà, thằng Nam có cô bạn tự lập sớm nhỉ, liệu mà học hỏi!
- Dạ…! – Tôi lí nhí đáp.
- Vậy Tết này ba con có về không? Hay con về Nhật thăm nhà? – Ba tôi thắc mắc.
- Dạ chắc ba con sẽ về, vì ngày nghỉ không nhiều nên con không về Nhật được! – Tiểu Mai trả lời.
- Ừm, được thì mấy ngày Tết cứ qua nhà bác chơi, mẹ thằng Nam cứ nhắc con suốt! – Nói rồi ba tôi ý nhị đưa mắt nhìn mẹ tôi.
- Thật à mẹ? – Tôi mừng như bắt được vàng.
- Mày đừng vội mừng, lo học đi! – Mẹ tôi lắc đầu đáp.
- Không, con mừng làm gì….! – Tôi nói láo một cách trắng trợn.
Và ngay sau đó, tôi thiếu điều chỉ muốn rú lên rồi bắn ra khỏi bàn ăn, bởi Tiểu Mai đang khẽ giậm chân tôi thật mạnh bên dưới.
- …….! – Tôi nhăn nhó nghiến răng cố chịu đau nhìn nàng.
- Hứ! – Tiểu Mai khẽ lườm tôi rồi quay đi.
- Ủa? Mà thằng Nam kì này học sinh gì? – Ông anh tôi vẻ như ghen tị hay sao mà lại bơm đểu một câu cực kì… thất đức.
- Ừ đúng, ba quên hỏi nó! – Ba tôi gật đầu nói.
Thế là trước ánh mắt tò mò của ba và ông anh, sau cái thở dài ngao ngán của mẹ cùng cái nhìn ỉu xìu của Tiểu Mai, tôi đành thú nhận:
- Dạ… học sinh tiên tiến….!
- Sao lại loại khá? Tao chưa hề nhé! – Ông anh tôi cười đê tiện.
- Tại sao? – Ba tôi cũng hỏi tiếp.
- Dạ… bị… khống chế một môn….! – Tôi lí nhí nói.
- Môn gì? – Cả ba tôi và ông anh cùng hỏi.
- Dạ… anh văn…. ,……! – Tôi thú nhận.
Bữa cơm gia đình kết thúc trong lời tuyên bố của ba tôi rằng kì sau môn Anh ngữ mà còn bị dưới , thì ông sẽ gạch tên tôi ra khỏi gia phả dòng họ, đồng thời phế võ công rồi khai trừ ra khỏi môn phái. Chỉ tức mỗi ông anh tôi cứ cười sằng sặc suốt buổi ra chiều khoái chí lắm vì vừa chơi được thằng em mình một vố đau điếng.
Lát sau, khi việc dọn dẹp bếp núc xong xuôi, nán lại trò chuyện thêm một chút nữa với mẹ tôi thì Tiểu Mai xin phép cả nhà ra về:
- Vài bữa nữa có gì bác gọi, con sang chơi nhé! – Mẹ tôi khẩn khoản.
- Dạ, con cảm ơn bác, hì! – Tiểu Mai cười tươi.
- Thằng Nam đưa bạn về cẩn thận, đừng có la cà! – Ba tôi dặn.
- Con biết mà! – Tôi nhún vai đáp.
- Mày trả treo với ba thế hử? Hử? – Ba tôi dứ dứ cái bạt tai trước mặt tôi.
- Dạ… không…! – Tôi hoảng hồn rụt đầu lại rồi vội dắt xe đi.
- Con chào cả nhà, em chào anh! – Tiểu Mai cúi chào nhà tôi hết một lượt nữa rồi mới theo chân tôi bước ra cổng.
Buổi đêm gần Tết, không khí ngoài đường mát lạnh và trở nên nhộn nhịp vô cùng, tôi đạp xe đèo Tiểu Mai sau lưng mà cảm thấy lòng mình vui hơn bao giờ hết:
- Chà, ra mắt vậy là hoàn hảo rồi nhỉ, nhà anh ai cũng khoái em hết! – Tôi cười tít mắt.
- Thật à? Hi! – Tiểu Mai nghiêng mái đầu nhìn tôi.
- Ừ, ba anh mà mời em qua chơi là biết rồi đó!
- Không dám đâu, em được mời qua dạy học anh đó nha, từ giờ thành cô giáo rồi!
- Dạy gì?
- Tiếng Anh, hì hì, anh muốn bị đuổi khỏi nhà à?
- À… quên… lão anh chơi cú này đau thật!
- Hi!
- Mà anh thấy… anh qua nhà em học thì tốt hơn! – Tôi kiến nghị.
- Sao thế? – Tiểu Mai ngạc nhiên.
- Thì… nhà em có…trà đào… có đàn nữa…! – Tôi lúng búng.
- Á…lúc chiều anh quên đem cây Guitar về rồi kìa! – Tiểu Mai đập vai tôi.
- Không, bữa nào anh lấy, lúc chiều đang sợ mà, sao dám đem về được! – Tôi ngại ngần đáp.
- Hi, được rồi, đến nhà em kìa! – Nàng tủm tỉm cười.
Tiểu Mai bước xuống xe rồi mở khoá nhà, nàng bước qua cổng và quay lại nhìn tôi nhoẻn miệng cười:
- Vậy ha, cảm ơn anh vì bữa tối!
- Ừ… mai gặp lại! – Tôi bối rối vì Tiểu Mai cười xinh như hoa như ngọc.
- Ngủ ngon nghen, hi! – Nàng tủm tỉm.
- À…..! – Tôi sực nhớ ra.
- Gì vậy?
- À… thế là sau này anh đâu cần phải qua nhà Trân học thêm nữa đâu nhỉ?
- Ừa, em dạy anh rồi mà, nhưng cũng tuỳ anh thôi, thích học với Trân thì học, em nào dám cản! – Tiểu Mai vờ làm mặt dỗi.
- Hơ… anh đâu có ý đó, mà… em đang ghen với Trân à? – Tôi đờ người ra.
- Không… hơi sợ thôi…! – Nàng bĩu môi trách khẽ.
- Chứ sao? – Tôi ngạc nhiên. – Anh qua học Trân hồi đó cũng là Trân làm theo lời em thôi mà? Có gì mà phải sợ chứ!
Đáp lại câu hỏi của tôi là Tiểu Mai lại nhẹ bước ra cổng, nàng ôm tay tôi khẽ khàng phụng phịu:
- Hì, vì em sợ… phim giả tình thật, chàng à!