Tiểu Mai bước vào lớp, tụi con trai thì không kể làm gì, bọn bạn gái trong lớp cứ gọi là trố mắt nhìn nàng, bởi một lẽ kẹp tóc như nàng xưa nay có thể gọi là chưa hề thấy ở đất Phan Thiết. Mảnh dây màu trắng thanh mảnh buộc thắt nơ xõa dài theo làn tóc, thoang thoảng hương thơm bạch mai thuần khiết, đến cả bọn còn gái còn nhìn mê ly thì nói chi tụi con trai. Và đó là khi Tiểu Mai bước vào lớp, nàng đón nhận được những ánh nhìn ngưỡng mộ.
Còn tôi, một danh thủ bóng đá mới nổi, đang cười tươi hơn hớn vì được nổi tiếng thì vừa bước vô đã bị Khang mập phóng tới chèn cổ:
- Mất dạy, trốn trực nhật à con?
- Ê ê… tao mà chấn thương là… ặc… lớp mình… thua à nha…! – Tôi đỏ mặt tía tai vì ngạt thở, miệng la oai oái.
- À… giờ nổi tiếng rồi nên chảnh chứ gì? Tự ình quyền cao chức trọng à? Bố mặc kệ nhá, mày đi múc nước nhún khăn lau bảng về đây, nhanh! – Khang mập quát như tát nước vào mặt.
Tôi đến gọi là sợ vãi mật ra, chả dám cự cãi nửa câu mà phóng ù đi thực thi quân lệnh ngay tắp lự, chứ đến phiên trực nhật mà đi trễ thì thằng mập chưa phạt tôi lao động công ích đã là phúc ba đời rồi.
Buổi học sáng hôm đó, giờ học thì không sao, nhưng cứ giờ ra chơi là lớp tôi lại ồn ào như cái chợ và cứ nhặng xị cả lên ở cả hai phe phái con trai lẫn con gái. Ở bên đám con trai tụi tôi thì ầm ầm là do dư âm trận thắng ngày hôm qua vẫn còn vang vọng:
- Không nhờ tao ghi bàn thì thắng thế quái nào được, khửa khửa! - Tuấn rách ngửa mặt lên trời cười thống khoái.
- Hê, bố không phối hợp với mày thì có mà cạp đất ăn! - Thằng Quý hừ mũi.
Nhưng tôi nào có chịu thua gì, liền chen vào ngay:
- Thế tụi mày không biết sáng nay tao ra sao à?
- Ra sao? - Cả đám quay sang nhìn tôi thắc mắc.
Thế là bằng một giọng kể chuyện truyền cảm pha thêm chút mắm dặm muối đường, tôi thuật lại tình hình oai phong lẫm liệt lúc sáng cho bọn nó nghe, vừa kể lại vừa nhấn nhá cho có cao trào hấp dẫn. Tôi kể xong thì Khang mập xuýt xoa, Luân khùng đăm chiêu, và thằng Quý cùng Tuấn rách thì hầm hầm cái mặt:
- Đệch, tao ghi bàn thì chúng nó không đi hâm mộ! - Tuấn rách ấm ức nói.
- Hừ, trời vùi dập nhân tài mà! - Thằng Quý cũng hùa theo.
Duy chỉ có Luân khùng là không tức vì mấy chuyện cỏn con này, mà nó trầm giọng:
- Thế thì gay go rồi, từ giờ tụi mình đã lọt vào vòng đội mạnh, thể nào trận sau mày cũng bị kèm chặt thôi Nam, trận hôm qua tụi nó biết tiếng mày hết rồi!
- Ừm, thì tụi mày kéo giãn đội hình nó ra cho tao hoạt động chứ sao, với lại khéo lo, tụi nó kèm tao hết thì lấy ai kèm thằng Tuấn, không sao!- Tôi trấn an nó.
- Hi vọng là vậy, mà cũng chưa biết trận sau lớp mình gặp đội nào nữa?! – Nó nhíu mày đáp.
- Chừng nào có kết quả bốc thăm? – Dũng xoắn thắc mắc.
- Cuối giờ học, tí hết tiết cuối tụi mày ở lại đợi tao về thông báo! – Luân khùng trả lời.
Sực nhớ ra, tôi vội nói với cả bọn:
- À, chiều nay ra khu hecta đá tập với đội thằng Sơn đen tiếp, nó hẹn rồi đó!
- Ừ, có nó cũng đỡ, thằng này giúp tụi mình nhiều ghê! - Thằng Chiến khụt khịt mũi cảm khái.
Thật vậy, nhờ có Sơn đen mà đội bóng A bọn tôi tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm thực chiến hơn do thường xuyên được nó chuẩn bị kèo đá bóng với đội của nó hoặc là các đội khác. Đối với tụi tôi thì Sơn đen giống như một huấn luyện viên thứ thiệt vậy, tuy là vị trí của nó là trung vệ đội trưởng giống thằng Luân, nhưng thỉnh thoảng nó cũng tham gia tấn công nhờ thế mạnh với thể lực và sức càn lướt vượt trội. Thế nên tụi tôi đều nể thằng này, nhất là khi xung quanh nó toàn là các đệ tử sẵn sàng liều mình vì anh cả, liều mình vì đại ca là nó.
Bên hội con trai tụi tôi là bàn tán về bóng đá, xôn xao về việc tụi tôi lọt vào nhóm đội mạnh của giải, nhưng bên tụi con gái thì cũng ồn ào không kém, và lí do chính là… chiếc kẹp tóc màu trắng thon dài của Tiểu Mai hôm nay.
- Trúc Mai, bạn có kẹp tóc đẹp quá vậy? - Nhỏ Huyền khen tấm tắc.
- Ừa, cũng không hẳn là kẹp tóc, chỉ là sợi vải nhung thôi! – Nàng mỉm cười.
- Nhưng như vầy đẹp lắm nè, nhìn hiền lắm, ôi… tui muốn để tóc dài giống bồ quá đi! - Nhỏ Phương lim dim mắt mơ mộng.
- Hì, bạn để tóc dài cũng được mà, không lâu đâu! - Tiểu Mai nhìn nhỏ Phương nói, chắc là nàng chỉ an ủi nó thôi vì theo tôi thì nhỏ Phương còn lâu mới chịu để tóc dài, và tóc dài thì còn lâu mới hợp với nó.
Hôm nay tôi trông Tiểu Mai có vẻ vui hơn mọi khi, bằng chứng là chốc sau vào giờ ra chơi, khi tôi đi cạnh nàng xuống căn-tin uống nước thì tôi cứ thấy nàng tủm tỉm cười mãi, nét cười của một người đang không có chút gì muộn phiền trong lòng.
- Bữa nay trông em vui hơn mọi ngày nhỉ? – Tôi cười hỏi.
- Hì, sao anh biết? – Nàng quay sang nhìn tôi thắc mắc.
- Nhìn là biết, với cả anh còn biết sao em vui rồi! – Tôi nháy mắt ranh mãnh.
- Tại sao? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại.
Định buột miệng nói rằng là do nụ hôn đầu của hai đứa tối qua, thế nhưng như thế thì có hơi thô thiển quá so với một sự kiện thiêng liêng như vậy, nên tôi đành hỏi ẩn dụ:
- Vì hôm qua…, hì, lúc đó sao em không đẩy anh ra như hồi trước?
- Hứ, ra là đang nghĩ linh tinh! - Tiểu Mai bĩu môi.
- Không, anh hỏi thật đấy! – Tôi ghé tai nàng nói khẽ khi hai đứa đi ngang qua dãy hành lang lố nhố nhiều người.
Tiểu Mai thoáng lưỡng lự, rồi nàng cắn môi, thẹn thùng đáp:
- Thì… vậy là lãng mạn lắm rồi!
- Hà hà, anh mà không lãng mạn thì tìm đâu ra ai nữa! – Tôi khoái chí cười.
Thật vậy, nếu tính ra thì có lẽ “first kiss” của chúng tôi cũng lãng mạn lắm chứ, giữa trời đêm đầy sao, có sóng có biển, có gió có rừng, và có một tình yêu thuần khiết giữa hai đứa, còn gì hơn nữa chứ?
Vì lí do đó nên tôi đoán Tiểu Mai từ giờ đã có thể vui hơn rất nhiều, và có lẽ nàng cũng biết rằng tôi cũng đang nghĩ như vậy.
Tiết cuối của buổi học sáng nay, khi tôi đang trố mắt ngồi nhìn Tiểu Mai ra đề English về nhà ình thì thằng Luân khùng hộc tốc chạy vào lớp, mồ hôi nhễ nhại mà hổn hển nói:
- Tuần sau… lớp mình gặp A, á quân của mùa bóng trước!
Thế là nguyên băng tụi tôi cứng họng luôn ngay sau đó, bởi mùa bóng gần nhất nhà trường tổ chức là vào hai năm trước, khi đó tụi tôi chỉ học lớp , và theo đó thì á quân mùa trước là…A. Không cần nói cũng biết rằng lớp mới nhập trường mà đã đoạt vị trí thứ hai thì chắc đội bóng này sừng sỏ phải biết, và giờ đây năm sau, đối thủ của A chúng tôi sẽ là Á, á quân giải trước.
- Kệ, cứ đá như bình thường, còn lại tùy cơ ứng biến! - Huấn luyện viên Sơn đen khoát tay nói với đám “học trò “.
Chiều nay như đã hẹn, tụi tôi lại gặp mặt đội bóng Sơn đen ở sân hecta, và sau khi được Luân khùng tường thuật lại tình hình khó khăn hiện nay thì quân sư Sơn đen đã tỉnh bơ phán một câu như vậy. Kết thúc buổi tập, nó ngoắc tôi lại nói riêng:
- Ê, tối rảnh không?
- Ờ, rảnh! – Tôi đáp ngay, vì tối nay không có sang nhà Tiểu Mai chơi.
- Đi chơi với tụi tao, anh em lâu ngày gặp nhau! – Sơn đen nháy mắt.
- Tụi nào cơ? – Tôi ngạc nhiên.
- Thì thằng A Lý chứ thằng nào nữa, ba anh em mình thôi! – Nó vỗ vai tôi.
Theo như Sơn đen cho biết thì A Lý vừa tới Phan Thiết được mấy hôm sau kì nghỉ Tết khá dài, và giờ đây nó ở lại đến gần hết tháng sau mới về, vừa nghe mà tôi đã mừng như mở cờ trong bụng. Thế nên tối hôm nay, tắm rửa xong là tôi hăm hở phóng xe sang nhà Sơn đen ngay, trước khi đi còn quay lại nói với Trân:
- Bé con, anh qua nhà bạn trai em chơi đây, hề hề, có gì nhờ anh gửi lời không?
- Không, đồ vô duyên! – Trân nhăn mặt vẻ khó chịu.
- Thế thôi!
Rồi tôi chạy biến, cười hể hả vì dạo này có vẻ tôi khoái vụ chọc cho Trân tức điên lên, để rồi hôm sau vẫn ấm ức nấu ăn cho ông thầy trời đánh này.
- A Lý, hảo bằng hữu đã lâu không gặp! – Tôi đấm tay chan chát với A Lý khi vừa thấy thằng này ở nhà Sơn đen.
- Hà hà, mày khỏe không? Dạo này có đánh trận nào lớn không, tao ngứa tay ngứa chân quá! – Nó cười chào tôi.
- Ngứa thì gãi đi bây ơi, tao rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ rồi! – Tôi vờ than thở.
- Hề, thế thì tiếc nhỉ, định rủ mày so một trận, dạo này tao lên tay lắm! – Nó tự tin đáp.
- Bộ ở Phan Rang, mày còn đánh lộn à? Tụi nào gây sự?
- Không, tao tự tập ở nhà thôi, với cả đang dạy võ cho thằng Mén nữa ấy mà!
- Mày chịu nhận thằng Mén à?
- Ừ, nó đòi học võ để bảo vệ Ly Ly, hì hì!
- Cái thằng….!
Sơn đen bất thần chạy ra từ trong nhà, nó hú ngay:
- Thôi đi lẹ, tán chuyện như tụi con gái!
Vậy là ba thằng tôi kéo nhau ra quán ốc gần biển Đồi Dương, vừa nhâm nhi mấy dĩa ốc đặc sản với uống nước mía rồi ngồi chém gió thả giàn, chủ đề cũng xoay quanh nhắc lại vụ đánh nhau với thằng Minh Huy, hay vụ đá banh hiện giờ, rồi mới đến chuyện tình cảm của quân sư Sơn Xủng Xẻng.
Thằng Sơn đập bàn, tuyên bố hùng hổ:
- Tao thương Trân thiệt lòng, Nam đại ca, tác hợp cho tao đi!
- Ơ hay… thì tao đã chẳng giới thiệu giúp mày rồi còn gì nữa! – Tôi chưng hửng.
- Nhưng mày phải làm công tác tâm lí mà đi vận động tư tưởng em nó nữa chứ, hiện giờ chỉ là tao đang tán tỉnh thôi, tụi mình phải nội công ngoại kích thì mới toàn thắng được! – Nó gãi đầu kể lể đủ điều, tán gái mà đem cả binh pháp Nhạc Phi vào đó.
- Chuẩn đó, mày phải nằm vùng cho thằng Sơn, hồi đó nó làm nội gián giúp mày đó! – A Lý hưởng ứng ngay.
- Thì được, nhưng mà tình hình bữa giờ giữa mày với bé Trân sao rồi? Kể nghe tao mới giúp được chứ! – Tôi hỏi.
Sơn đen tặc lưỡi đáp:
- Khả quan, tuy là em nó hơi lạnh lùng nhưng sớm muộn tao cũng sẽ chinh phục được, đẹp trai không bằng chai mặt mà, hề hề!
- Trân mà lạnh lùng? Nó bắng nhắng lắm mà! – Tôi trố mắt ngạc nhiên.
- Ừ, em nó hơi ít nói, nhưng tóm lại là tao biết có thích tao, mày cứ giúp tao đi nhé! – Sơn đen nhún vai nói.
- Ok, cứ để đó anh lo! – Tôi khoát tay.
- He he, Trân vừa nói thích sợi dây chuyền bằng đá, để chủ nhật tuần sau tao ra ngoài Suối Hồng tìm thử, đợt trước thấy ở đó có nhiều đá lấp lánh đẹp lắm, hốt về đan lại! – Sơn đen hí hửng kể.
- Lãng mạn vậy, gì chứ tặng đồ tự làm là con gái dễ đổ lắm đó mày! – A Lý gật gù.
- Chứ còn gì nữa, hé hé! - Thằng Sơn cười khoái chí.
Nhưng tôi lại ngạc nhiên hỏi:
- Ơ… thế chủ nhật mày không đến xem tụi tao đá banh à?
- Ôi xời, tụi mày thắng chắc, yên tâm, tao phải lo cho tình yêu của tao nữa chớ! – Nó nhún vai hờ hững đáp.
- Sao biết mậy? A là á quân mùa trước đó! – Tôi e dè nói.
- Kệ, bố nói thắng là thắng, cấm cãi! – Sơn đen vỗ vai tôi.
Tự tin chắc cú là thế, nhưng sau khi tan cuộc về nhà, thằng Sơn lại nhìn tôi mà hỏi:
- À Nam, chơi với mày lâu rồi, tao hỏi cái, mày đá banh thì lừa bóng giỏi, nhưng sao mày sút dở ẹc vậy?
- Tao biết tại sao thì đã không sút dở rồi, mày hỏi lạ! – Tôi thè lưỡi.
- Vậy có cách này nhé, nếu lúc cần sút thì mày cứ tưởng tượng là có thằng đồng đội của mày đang đứng trong khung thành đối phương đi, rồi chuyền mạnh vô, thế là thành sút, mày chuyền tốt mà! – Nó gợi ý.
- Èo…. Tao không tưởng tượng được vậy đâu bây ơi! – Tôi lắc đầu rụt cổ lia lịa.
- Cứ thử xem, biết đâu được, thế nhá, về đi mày! – Nói xong thì Sơn đen vội xua đuổi tôi ngay, áng chừng là thằng này còn chạy vào phụ trông quán với mẹ nó đây mà.
Thế là tối khuya hôm đó, tôi lò dò leo lên sân thượng mà ngồi ngẫm nghĩ về tuyệt chiêu Sơn đen vừa bày, quả thật nếu đúng là vậy thì tôi sẽ trở thành một tiền đạo rất lợi hại. Nhưng suy đi tính lại thì tôi biết muôn đời mình vẫn sút dở ẹc, thế là đành thở dài ngao ngán mà gác đi cái chiêu tầm xàm bá láp của thằng Sơn Xủng Xẻng.
- Hi, anh làm gì mà thở dài vậy? – Trân đã ngồi xuống cạnh tôi từ lúc nào.
- Hơ, tối khuya không ngủ, trèo lên đây làm gì? – Tôi giật thót người.
- Lên ngắm sao chút rồi ngủ, không được sao., hứ! – Con bé nguýt dài.
Đấy, trông cái bộ nhí nhảnh thế mà thằng Sơn lại bảo là Trân lạnh lùng, đúng là chả hiểu nổi bọn con gái, nắng mưa thất thường thật. Nhớ lời nhờ cậy của Sơn đen, tôi liền vào đề khéo léo:
- Hôm giờ đi chơi với thằng Sơn bạn anh, thấy nó sao?
- Sao là sao? Anh hỏi làm gì? – Trân nhìn tôi nghi hoặc.
- Thì hỏi cho biết! – Tôi lúng búng đáp.
- Anh Sơn nhờ anh hỏi giúp đúng không? – Con bé xoáy thẳng ngay vào tim tôi.
- Bậy….! - Đến đây thì tôi ngắc ngứ chả biết phải trả lời thế nào cho phải.
- Chuyện của em, anh lo làm gì ệt! – Trân bĩu môi đáp, đưa mắt xa xăm nhìn ra phía trước.
Buổi đêm sân thượng lộng gió, tôi nghe rõ cả tiếng cây lá xào xạc bên dưới vườn nhà, được một lát im lặng thì tôi chép miệng thở hắt ra:
- Thằng Sơn bạn anh, nó tốt lắm đấy, mà anh đoán là… nó thích em lắm!
Trân không trả lời ngay, con bé im lặng một thoáng rồi khẽ mỉm cười:
- Em biết….!
- Vậy… em có thích nó không? – Tôi hỏi, mà cảm giác như mình cũng đang nín thở vì hồi hộp, không biết là thằng bạn chí cốt của mình sẽ có được tin vui không đây.
Trân thoáng ngần ngừ, đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao bên trên và khẽ nói:
- Anh có bao giờ nghĩ rằng… người em thích là một ai khác không?
- Ai cơ? Ớ.. anh tưởng là thằng Sơn chứ? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
Nhưng Trân không trả lời câu hỏi của tôi, con bé chỉ nhoẻn miệng cười nhìn tôi một vài giây trong lặng yên, rồi nói:
- Anh nè, những lúc anh qua chơi với chị Mai, có thấy chị bị đau đầu hay gì đó đại loại không?
- Ừ… có, sao em hỏi vậy? – Tôi lại càng sửng sốt hơn nữa.
- Em xem anh có biết không thôi, vì hôm trước lúc em đang tập đàn, thì chị Mai như bị chóng mặt đấy, em lo lắm!
- Anh cũng vậy… nhưng hỏi thì Mai nói là do thức khuya học bài nên đau đầu!
- Dạ, chắc là vậy, hì!
- Ừ, để mai có gì anh hỏi lại cho chắc!
- Vậy… em ngủ trước đây, à… sáng mai em trực phòng hành chính, nếu được thì giờ ra chơi anh rủ chị Mai xuống uống nước với em ha! – Trân đứng dậy nói.
- Ừ, bé con ngủ ngon! – Tôi gật đầu.
- Bé con cũng chúc anh ngủ ngon, hì! – Trân cười cười rồi đi xuống trước.
Quái… vừa mới lúc sáng còn nằng nặc cấm tôi không được gọi là bé con, ấy thế mà bây giờ lại ngoan ngoãn chấp nhận, thế là sao vậy kìa? Bé Trân dạo này làm tôi thắc mắc tợn, đã thế lại còn cư xử lạ lùng, lúc như trẻ con, lúc lại… có phần khá giống Tiểu Mai nữa chứ!
Nhưng mặc kệ chuyện đó, tôi không quan tâm cho lắm, vấn đề chỉ là ngày mai, tôi phải hỏi chuyện Tiểu Mai thôi.
……….
- Trân kể với anh là em hay bị đau đầu, có thật không vậy? – Tôi hỏi khi chuông ra chơi ngày học hôm nay vang lên.
Tiểu Mai thoáng giật mình, nàng bối rối một chút rồi đáp:
- Thì hôm bữa…em nói với anh rồi mà, em thức học bài nên mới vậy thôi!
- Ừ, giờ đã khỏe hẳn chưa? Hôm giờ em còn đau đầu nữa không? Hay là gọi cho ba của em đi! – Tôi lo lắng hỏi dồn.
- Không sao mà, em hết rồi, mình xuống căn-tin thôi, bé Trân đợi ở ngoài kìa! - Tiểu Mai mỉm cười, nàng kết thúc cuộc đối thoại và kéo tay tôi đi.
Không biết có phải là do cảm giác hay do tính cả nghĩ, mà tôi cứ linh tính rằng Tiểu Mai đang cố phớt lờ chuyện sức khỏe của nàng, và như giấu tôi một điều gì đó mà chính tôi cũng không định hình và hiểu được đó là điều gì.
Khi hai đứa ra đến cửa phòng học thì Trân đã dựa tường đợi sẵn từ bao giờ:
- Hi, chào anh chị, tụi mình uống nước chút rồi em về! – Con bé nhoẻn miệng cười.
- Ừ, sao hôm nay có nhã hứng thế? – Tôi hỏi, tạm gác lại nỗi lo về Tiểu Mai.
- Em lúc nào chả vậy, anh cứ hỏi! – Trân nguýt dài.
- Đi nào, hai người khắc khẩu! - Tiểu Mai tủm tỉm, nàng đưa ánh nhìn vui vẻ quan sát cả hai đứa tôi đang cà khịa nhau.
Xuống đến căn-tin, tôi trông hôm nay có vẻ đông hơn mọi khi, đang dáo dáo tìm bàn trống thì bất chợt tôi nghe giọng Khả Vy ở cạnh bên:
- Ủa, Nam cũng ra đây hở?
Theo phản xạ tôi vội quay sang thì đúng là Khả Vy đang mỉm cười đứng phía bên kia thật, và bất ngờ hơn khi người đi cạnh bên Vy là… Dạ Minh Châu.
- Tìm bàn trống à? Vào ngồi với tụi mình cho vui nè! – Vy cười cười rồi chìa tay về phía Minh Châu. – À, giới thiệu với Nam, đây là bạn học ở A tên là…….!
Nhưng Minh Châu đã ngắt lời Khả Vy:
- Được rồi Vy, không cần giới thiệu, tụi này biết nhau rồi! – Em ấy đưa ánh nhìn tóe lửa về phía tôi.
- Vậy à? Hay quá vậy? – Vy ngạc nhiên quay sang tôi.
- À… ừ…..thì…! – Tôi bối rối chưa biết trả lời sao cho phải.
Đang ngắc ngứ với hai cô nàng trước mặt thì từ sau lưng tôi, Tiểu Mai đã bước đến hỏi:
- Tìm được bàn trống chưa anh?
Trân cũng xen vào:
- Lâu quá, em đứng mỏi chân rồi!
Và thế là…. Tiểu Mai cùng bé Trân, Khả Vy cùng Minh Châu đã chạm mặt nhau, cùng một nơi và cùng một lúc.
- Ơ…..!
- …………!
- Hừ…….?!!!
- ………………..!
Tình hình trước mắt có thể phân tích đại loại như vầy, theo một sơ đồ đơn giản:
- Tiểu Mai, người yêu của tôi, và dĩ nhiên là nàng có chút không vừa ý và thân thiện cho lắm đối với Minh Châu, tôi biết như vậy.
- Bé Trân, không hiểu sao theo tôi thấy thì con bé lại có vẻ rất ghét Khả Vy.
- Khả Vy, bạn gái cũ của tôi, chắc hẳn là cũng không ưa gì bé Trân sau lần chạm mặt gay gắt hồi tối của tuần trước.
- Minh Châu, người mang thâm thù đại hận với tôi, chắc có lẽ cũng không thích Tiểu Mai, nhất là hai nàng đã có một cuộc tranh cãi hồi đầu mới gặp nhau.
Tiểu Mai băng sương nguyệt lãnh, bé Trân nộ hỏa xung thiên, và ở phía bên kia chiến tuyến, Khả Vy trên nét mặt cũng phát ra nhiệt quang, Minh Châu vẫn điềm đạm nhưng tôi nghe như có khí lạnh chạy dọc sống lưng mình. Và không khí trở nên căng thẳng, mỗi tôi là đang đứng như trời trồng ở giữa hứng chịu khi chẳng ai chịu nói với ai câu nào.
Quan hệ đan xen là thế, vẻ như tất cả đều chẳng có điểm gì tương đồng với nhau, nhưng tôi biết chắc chắn một điều rằng, đó là… bốn vị nữ nhân dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn đang đối diện nhau tại đây, ít nhiều đều có liên quan đến một thằng con trai là tôi.