Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

chương 333

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Với riêng bản thân mà nói, tôi luôn tin rằng cảm giác của một cầu thủ khi đứng trước chấm phạt đền m cũng giống như đứng trên một dòng thác lũ đang chảy cuồn cuộn xuống dưới vực sâu vậy. Trước mặt bạn là bầu trời, nhìn xuống một chút là vực thẳm sâu không thấy đáy, bên dưới chân bạn là dòng nước cuồn cuộn đang chảy xiết. Chỉ đứng yên một chốc nữa thôi, bạn sẽ bị nước kéo xuống vực, nhưng bạn cũng không đủ can đảm để di chuyển thêm một bước nào, vì kết cuộc là bạn đâu biết mình có thể bay thoát lên trời, hay là rơi tòm xuống vực sâu?

Vào, hoặc không vào? Ghi bàn, hoặc không ghi bàn? Câu hỏi đơn giản này luôn gây ra những suy nghĩ phức tạp. Bạn sút bóng thành công vào lưới, hạnh phúc sẽ vỡ òa trong vinh quang. Nhưng nếu sút hỏng? Chỉ một mình bạn buồn ư? Không phải, đó là cả một nỗi buồn tập thể, những đồng đội đã tin tưởng bạn, hàng ngàn khán giả ủng hộ bạn, và không chỉ đơn giản để bạn có được vị thế như bây giờ.

Ngày hôm nay đây, tôi đứng trước chấm phạt đền m cho tình huống do chính tôi kiến tạo nên, đó là cả một sự nỗ lực. Đó là cả một chặng đường dài của những trận thắng mà đẩy phần thất bại về các đối thủ khác. Thua ở ngày hôm nay, thua ở tại lúc này, cũng tức là những đối thủ trước cũng thua, đồng đội tôi cũng thua, và cả tôi cũng thua.

Cuộc đời tôi biết đến mùi vị thất bại rất ít, bởi tôi đã làm chuyện gì là làm hết sức mình, là chuyên tâm, là tập trung, là độc đoán để đổi lấy thành công.

Và giờ đây, tôi lại đang đứng trước một tình huống nữa để quyết định thành bại của mình, cú sút quyết định của ngày hôm nay, quả penalty trực tiếp để có thể đưa A tiến vào hiệp phụ trong trận chung kết với A.

Thời gian xung quanh tôi như đông đặc lại, lắng đọng thành từng khối đang chùng xuống, kéo theo hàng biết bao khán giả cũng lặng im, nín thở và chờ đợi. Toàn bộ cầu thủ trên sân, cũng nín thở và chờ đợi. Tất cả chỉ còn lại những cơn gió thổi như đấm vào mặt tôi lúc này, những chiếc lá vàng rơi lả tả trên sân, bay tán loạn theo một buổi chiều âm u trước cơn mưa đầu mùa thật lớn.

- Viu…hiu….!!!!!

Lá Vàng Rơi ư?

Dù tôi chỉ là một thằng cầu thủ mới tập sút cũng dư biết ở cự li này, kĩ thuật Lá Vàng Rơi rất khó để thực hiện, nếu không muốn nói là bất khả thi, bởi chỉ chuyên dụng cho các khoảng cách xa và dùng trị rào chắn cầu thủ để tạo tính bất ngờ cho thủ môn. Còn ở khoảng cách m của penalty, muốn sút Lá Vàng Rơi thì khác nào tự đưa bóng bay luôn lên trời, quá muộn trước khi nó kịp giảm tốc và rơi đột ngột vào lưới?

Nhưng ngoài kĩ thuật sút lá vàng ra, tôi chẳng còn biết cách sút nào khác. Giờ bảo tôi sút thẳng một mạch vào khung thành thì chỉ có hên xui, và phần xui luôn nhiều hơn. Tôi cũng không hiểu tại sao thằng Tuấn, thằng Luân lại để tôi sút. Đây đúng ra mà nói, sút phạt là trách nhiệm của hai đứa nó, Tuấn rách xưa giờ dứt điểm quen rồi, ghi bàn lúc này với nó là cầm chắc tám chục phần trăm cơ hội. Luân khùng thì sút mạnh, nó cũng có khả năng biển cơ hội thành bàn thắng. Còn tôi, chỉ mới tập sút, và biết mỗi sút lá vàng thôi mà?

Thôi kệ, giờ có nghĩ cũng chẳng được gì nữa, toàn bộ mọi người đang dõi theo tôi mất rồi. Giờ tôi chỉ biết là mình phải sút, thế thôi. Đang ở hướng gió ngược về phía mình, tôi phải sút kĩ thuật lá vàng nhưng là thật chuẩn, bởi chính cơn gió ngược này sẽ góp phần giúp bóng giảm tốc đột ngột ở cự li gần hơn, khả năng thành bàn cũng cao hơn.

- “Đúng vậy, tận dụng gió ngược mà sút lá vàng rơi, góc trên bên phải khung thành!” – Tôi nghĩ thầm trong đầu mình đầy quyết tâm.

Giờ phút này, tôi rất muốn ngoái đầu lại chỉ đển nhìn Tiểu Mai một lần duy nhất, chỉ để biết rằng dù thành công hay thất bại, nàng vẫn ở cạnh tôi. Không, thật sự là tôi chỉ muốn biết khoảnh khắc quyết định này đây nàng có đang dõi theo tôi không thôi. Hay đôi mắt băng sương nguyệt lãnh kia vẫn nhìn tôi, nhưng là nhìn mơ hồ xuyên qua khoảng không trắng xóa?

-“Chân anh nặng như đeo chì vậy, Tiểu Mai ơi… hay nghỉ đá đi, thua ở đây cũng được, mình về nhà nhé. Em nấu ăn, anh chạy lăng xăng qua phụ, lại vui vẻ như hồi đó, có được không? “

- Hoét…!!!! – Tiếng còi ra hiệu sút phạt của trọng tài cắt đứt đi dòng miên man suy nghĩ của tôi.

- “Vô lí, mình vừa nghĩ gì vậy kìa? Không phải lúc mất tập trung, thua ở đây là hết!”

Gạt phăng giây phút yếu lòng nhu nhược, tôi hít một hơi thật sâu rồi bước lùi lại vài bước, chạy lấy đà như đi nước kiệu rồi dần tăng tốc, mắt nhìn đăm đăm vào quả bóng tròn bên dưới, chuẩn bị thực hiện cú sút quan trọng nhất từ trước đến giờ của mình.

Gió vẫn thổi mạnh, vẫn táp vào mặt tôi như du long hí họa…

- “Mày sút lá vàng rơi kiểu quái gì vậy? Khuỳnh người xuống, đặt chân trụ gần sát banh, chạy lấy đà rồi gập người về phía trước… Đó, đúng rồi… Nhớ chạy lấy đà ngắn thôi, gần đến banh thì giảm tốc, lấy cạnh bàn chân sút mà vuốt mạnh lên theo hướng lòng bàn chân… Đó… thấy hông, banh rơi khó chịu bỏ xừ… lắc lư kinh dị chưa con trai… Cứ nghe anh Sơn Xủng Xẻng của mày là sẽ thành công tuốt, ê hê hê!!!! “

Chỉ trong một sát na thôi, tất cả những thao tác đó tôi đều thực hiện rất hoàn hảo, có thể xem là chuẩn nhất từ trước đến giờ. Nhưng… chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cảm giác gì thế này?

- …………!

Một cách rõ ràng nhất, khoảnh khắc chân tôi sút quả bóng đi, tôi cảm nhận rõ ràng gió đã ngừng thổi một cách đột ngột và bất ngờ nhất, bằng chứng là cờ phạt góc không còn tung bay nữa mà rủ xuống lặng im.

Đất trời hoàn toàn không có gió!

Tôi đứng bất động, thủ môn cũng bất động, toàn bộ mọi người có mặt trên sân và dưới gầm trời này cũng đều bất động.

Bóng bay theo quỹ đạo cong, xoáy thật mạnh rồi bất thình lình như mất đi toàn bộ gia tốc mà đổi hướng rơi xuống khung thành đối phương. Một cú sút Lá Vàng Rơi hoàn hảo nhất tôi đã từng thực hiện được. Nhưng…

- Soạt…! – Bóng bay vượt qua khung thành, rơi xuống mành lưới bên trên và lăn tròn trên đó rồi nhẹ nhàng ôn nhu, nằm yên bất động.

Đứng gió ư…?

Nếu gió vẫn còn ngược hướng như từ nãy đến giờ, thì rất có thể bóng sẽ vào lưới lắm chứ? Còn đằng này lại đứng gió… thành ra cú sút quá mạnh rồi ư?

Cả ngàn người có mặt trên sân bóng lúc này đều lặng yên bất động trước tình huống quá đỗi đột ngột này, trước một đạo lí người tính không bằng trời tính kia.

- ……….!

- Roét… không vào, trận đấu kết thúc! – Và trọng tài lại một lần nữa khơi mào cho thời gian chuyển động trở lại, chấm dứt không khí yên lặng trên sân.

Một vài người đứng dậy, họ bắt đầu vỗ tay, những tiếng vỗ tay lác đác từ khắp các hướng mà không rõ là đang chúc mừng cho người chiến thắng, hay là thương hại vì kẻ chiến bại.

Và trận bóng trong lòng mọi người sẽ kết thúc khi mà một “thủ tục” nữa được thực hiện, đó là lời nhận định như chứng thực của bình luận viên:

- Vâng… tình huống này tôi cũng không biết phải nói gì hơn… e hèm… một cú sút phạt rất đẹp, nhưng chỉ tiếc là… có cố gắng nhưng không may mắn. Vâng… vậy là hiệp phụ sẽ không diễn ra, và trận chung kết của giải bóng đá toàn trường năm nay đã kết thúc với chức vô địch dành cho… A!!!!!

- DZÔ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- YEAH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- VÔ ĐỊCH, A VẠN TUẾ!!!!!!!!!!!!!!

- GÔ GÔ GÔ… À LÊ À LẾ À LÊ…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Kéo theo đó là những tràng hò reo vang dội rung chuyển một góc trời, những tiếng trống kèn, la hét vang lên ở một mức độ không thể hoành tráng hơn được nữa. Những cầu thủ A, những cầu thủ của đội bóng vô địch vui mừng ôm chầm lấy nhau vì họ đã giành vinh quang cao nhất. Những khán giả của họ chạy ùa xuống sân chung vui và chúc tụng, kéo thành hàng mà tung hô đội nhà bằng những lời lẽ cảm xúc nhất, chân thực nhất.

Còn chúng tôi ư? Không có một lời ca, một bài hát nào được vang lên. Không có những cái tay bắt mặt mừng, bởi lẽ…

- “ Thua thật rồi sao…?”

Tôi cúi mặt đứng thẫn thờ trên sân, vẫn chôn chân bất động trước chấm phạt đền mà ai oán nhìn bầu trời xám xịt mây đen kia, nay đã lại có gió, và gió lần này là thuận chiều. Chỉ tiếc là nó đến muộn một chút mà thôi, một chút thời gian nhưng cũng đủ quyết định thắng bại.

- Và với kết quả này thì A tuy lần đầu dự giải những cũng đã đoạt chức á quân, một thành tích rất đáng khen ngợi. Đứng vị trí thứ ba là A… và thưa quí vị cùng các bạn, lễ trao giải sẽ diễn ra ngay ít phút sau đó!

- Ào… ào…! – Gió thổi mạnh hơn nữa, hơi lạnh đã ngày càng rõ hơn.

- Vâng … với quyết định của các thầy cô trong ban tổ chức thì lễ trao giải sẽ được dời lại vào … thứ hai đầu tuần, tức là sáng ngày mai nha các bạn. Còn bây giờ là chương trình dự báo thời tiết, vâng mưa sắp tới, tui đoán là hơi bị to, các bạn chạy nhanh về nhà còn kịp đó. Giờ thì tui... ahhhhdzeeee… lớp tui thắng rồi!!!!!!!!!

Nói xong thì tên bình luận viên cũng quẳng luôn mi à chạy ùa xuống sân bóng để chung vui cùng đội bóng của lớp mình. Ở trên khán đài, từng dòng những người là người đang lũ lượt trong vội vã mà kéo nhau ra về để kịp tránh cơn mưa đang chực chờ trút xuống trên đầu mình. Một bầu không khí u ám mà những đám mây đen bên trên mang lại đang bao trùm lấy mọi thứ.

Một cầu thủ của A tiến đến lại gần, đặt tay lên vai tôi đang buồn bã lúc này mà nói thì thầm:

- Em không có thua, chỉ vì đội hình của tụi em quá yếu mà thôi, ở trong đội này… uổng cho chú mày lắm, anh nói thật đấy!

- Hơ…..?!!!!

Rồi ông anh này bỏ đi trước ánh mắt thẫn thờ, trống rỗng của tôi mà hòa vào đám đông đang kéo nhau đi ăn mừng bên kia sân bóng. Còn ở bên này, chỉ trơ trọi lại những kẻ chiến bại đang cúi gằm mặt với những cái lắc đầu tiếc nuối. Những khán giả ủng hộ ở đâu? Họ đã về mất rồi, họ tháo chạy để kịp tránh cơn mưa đang đến gần, chứ ở lại chia buồn làm gì nữa? Thua thì cũng thua rồi mà!

Tôi nghe sau lưng mình là những tiếng an ủi của bạn bè trong lớp, của mấy nhỏ bạn gái đang ra sức vỗ về đám con trai cầu thủ. Tôi nghe Dũng xoắn tru tréo lên vì nó không thoát nổi cái hạn dò bài của thầy Địa, tôi nghe Khang mập gầm rú bực bội với nhỏ Huyền. Tôi cũng thấy Tuấn rách và thằng Chiến, thằng Quý nằm sõng soài luôn ra sân, nhắm nghiền mắt lại chỉ để che giấu một điều gì đó mà tụi nó không muốn bộc lộ ra trước mặt mọi người.

- Thôi… đừng buồn…! – Luân khùng vỗ vai tôi an ủi, dù rằng nhìn vào mắt nó tôi biết, nó cũng đang nản ghê gớm lắm.

Vẫn còn thẫn thờ như chưa thể chấp nhận được sự thật này, tôi đăm đăm nhìn vào quả bóng hãy còn đang treo trên mành lưới đội bạn, là kết quả của pha sút hỏng khi nãy. Rồi tôi lại nhìn những đứa bạn đồng đội của mình đang nuối tiếc, đang vật vờ, đang lơ ngơ trên sân. Tôi nhìn dòng người kéo nhau ra về, dòng người vừa nãy còn ủng hộ đội bóng hết mình, giờ họ chỉ trông mong ra về và kịp lấy xe để chạy thật nhanh đến nhà, kịp thoát mưa giông.

Họ không một lời an ủi, đây là kết quả của kẻ thất bại khi để vuột mất chiến thắng trong tầm tay hay sao?

Bất giác tôi lại nhìn tụi hội bàn tròn…

- “Ở trong đội này… uổng cho chú mày lắm, anh nóithật đấy!“

Là như vậy ư? Có phải chăng là như vậy?

- Lộp… độp…viu…..!

Có mây đen, có gió giật, tức là có mưa đây mà…

Tùy phong, khởi vũ….

Một chốc sau, tôi thấy mình cùng hội bàn tròn ngồi trong quán nước mía trước trường. Không ai nói với ai câu nào, chỉ lặng nhìn mưa đang rơi ào ào trước mắt mình, dày đăc và trắng xóa. Tiếng mưa rơi thật mạnh, rơi ầm ĩ trên mái tôn của quán nước, gió thổi hung bạo đến mức có cảm tưởng như những gốc me tây dọc sân trường kia sẽ bị đánh bạt đến mức bật gốc.

- Vậy … thua hở tụi bây?

- ………!

- Tiếc nhỉ, mà thôi đứng nhì cũng được ha!!!!

- …………….!

- Ê ngồi tí nữa đi, chưa tạnh mưa mà???

- Ê Nam … đi đâu đó mày?

- Luân … Tuấn … mưa to lắm mà … điên à?

- Tao về … mai gặp!!!!

- Bye mày!

- Ê…ê… còn thằng tao thì sao????

- Ehh … ào… rào… ê tụi…….!!!!!!

Tiếng í ới gọi nhau của mấy thằng bạn thân lẫn trong tiếng mưa dày đặc rồi mất hút.

Lại một chốc sau đó, tôi thấy mình đang thẫn thờ đạp xe dưới làn mưa trắng lờ nhờ trước mắt, nghe những giọt nước lạnh giá đập qua vai áo đau đến rát buốt. Mưa rơi như thể nhấn chìm bất cứ ai đang ở ngoài đường lúc này.

- “Bể mặt chưa Nam? Mày còn mạnh mồm bảo là sẽ đem chiến thắng về cho Tiểu Mai kia mà?”

- “Đấy, giờ thì thua bỏ xừ ra đấy… sau này xem còn giỏi nói, giỏi hứa nữa không?!!! “

- “Nhưng … thua thế này ư? Là lỗi của mình sao? Mình sút hỏng mà….? Thua là đúng rồi, trách gì ai được nữa, tiên trách kỉ, hậu trách nhân mà!”

Cũng không nhớ là tại sao, có thể tôi nhớ nhầm, nhưng hôm đó dường như tôi đã dừng xe lại ở trên đường biển Nguyễn Tất Thành, ngồi trên băng ghế đá công viên mà mặc cho cơn mưa lạnh giá đang trút xuống vô tình và dữ dội. Tôi thẫn thờ, mơ tưởng, trách cứ, nuối tiếc với những suy nghĩ của riêng tôi.

- “Chú không có thua….!”

Ào…ào…..

- “Ở trong đội này… uổng cho chú mày lắm, anh nói thật đấy!“

Ngẩng mặt nhìn trời rồi lại phải nhắm mắt vì những hạt mưa nặng nề dội thẳng vào mắt mình, dường như tôi đã gào lên ai oán, gào lên tiếng lòng của một kẻ thua cuộc nhưng vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật trước mắt. Tiếng lòng của một kẻ đang chìm trong sự mê đắm của thắng thua mà quên mất ý nghĩa đích thực của chiến thắng hắn muốn là gì.

Tôi quên đi tất cả, chỉ biết lúc này tôi thua cuộc, bại trận một cách không thể … diễn tả hơn được nữa, là sự chân phương nhất của từ “thất bại”.

Mưa vẫn rơi nặng hạt và dày đặc, trắng xóa và lạnh giá trên con phố biển lại chuyển mình bước tiếp vào một mùa hè nữa, một mùa hè đầy mưa như bao năm trước.

Thua thật rồi … chỉ cách biệt một bàn… Không thể chối cãi gì được nữa, cũng không thể sửa sai thêm được nữa…

Chúng tôi đã thất bại, một thất bại cay đắng trong trận chung kết của buổi chiều năm ấy…!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio