Tuần thi học kỳ căng thẳng cũng đã trôi qua, học sinh toàn trường thở phào nhẹ nhõm vì bây giờ chỉ lên lớp ngồi cho có lệ vài bữa là về nghỉ Tết. Tôi cũng vậy, điểm thi cũng gọi là tàm tạm, các môn tự nhiên khá tốt, môn xã hội thì tầm tầm trên trung bình, quan trọng nhất là môn Anh văn vừa đủ , xem như em Vy hoàn thành trách nhiệm thầy giỏi, tôi y hẹn làm trò ngoan.
Những ngày học cuối cùng, cô Hiền tổ chức hoạt động làm thiệp mừng năm mới cho lớp A, đại loại là mỗi đứa sẽ tự tay thiết kế một chiếc thiệp Tết để tặng bạn bè bằng cách rút số ngẫu nhiên, gì chứ vụ này thì muỗi, tôi làm dễ ợt, chẳng phải hồi làm quà Noel cho em Vy tôi cũng bá đạo đó sao.
Nhưng lần này khác, không có ý tưởng, vì thiệp năm mới tôi cũng chưa bao giờ làm, đây là lần đầu tiên, thế nên ngẫm nghĩ vài hôm tôi quyết định lôi cuốn…truyện viên ngọc rồng ra, lựa ngay tập có bìa nguyên con rồng thần to bành chát mà vẽ lại.
Tôi thì vẽ không đẹp, nhưng có cái biệt tài là sao y bản chính, tức là nhìn bản gốc ra sao thì sẽ vẽ lại y hệt như vậy. Tấm thiệp của tôi dự định sẽ là con rồng xanh lượn giữa đám mây, xung quanh là cả rừng mai vàng lấm tấm đỏ của những bức thiệp lì xì Tết, rồi mặt sau sẽ ghi thêm lời chúc gì đó.
Chỉ ngày là tôi đã xong tấm thiệp, trưa thứ hôm đó tôi hí hứng kẹp tấm thiệp vào vở rồi đường hoàng lên lớp. Nhưng lúc nhìn tấm thiệp của K mập với vài đứa khác thì tôi đâm chột dạ rồi ỉu xìu, của tụi nó mới gọi là thiệp, cực kỳ công phu, so với bọn nó của tôi chỉ đáng vứt vô sọt rác. Cắt giấy màu ra làm thành mai vàng với dây pháo, rồi bao lì xì nhỏ nhỏ, rồi gấp lại đủ các kiểu, còn của tôi chắc gọi là bức tranh vẽ mặt chứ chẳng gọi là thiệp được.
- Của mày đâu N, cho tao coi! – K mập hớn hở hỏi.
- Dẹp, bí mật! – Tôi đâm quạu.
- Ơ…cái thằng này! – Nó trố mắt ngạc nhiên ko để đâu cho hết.
Giờ chủ nhiệm cũng đến, cô Hiền tập trung tất cả các thiệp lại để trên bàn, và đánh số thứ tự vào từng tấm, sau đó cũng ghi đủ các số và các thăm nhỏ và bỏ vào một cái lọ. Ai rút trúng số nào sẽ lấy tấm thiệp có số thứ tự tương ứng với số thăm mình đã rút.
Tôi thì chỉ mong ình nhận được thiệp Tết của em Vy chứ chẳng cần gì khác, hồi hộp cho tay vào lọ thăm, rút ra một cái mang số , tự dưng lúc đó ở đâu ra một niềm tin mãnh liệt là thiệp của em Vy sẽ cũng được đánh số , tôi tin chắc như vậy, hình như giác quan thứ là có thật.
Đến đây tôi xin ngoài lề một chút, cũng có vài lần tôi lâm vào tình trạng như thế này. Lần đầu tiên là hồi năm nhất đại học, hôm đó tôi với thằng bạn đi dự buổi Closed Beta của một game online, ban đầu tôi chỉ định đi cho vui thôi, chứ chẳng màng giải thưởng vì biết bao nhiêu người trong đó, còn lâu mới lượt mình trúng, nói vậy chứ lúc vào tôi cũng nhận số thăm may mắn là .
Cả một hội trường tiệc to đùng mà nay đã kín chỗ với gần thành viên tham dự, tôi tặc lưỡi nghĩ thầm chỗ ngồi còn chưa chắc có nói gì đến trúng với chả thưởng. Giao lưu một hồi cũng đến phần được mong đợi nhất, các giải thưởng nhất nhì ba và khuyến khích được trưng bày ở trên bàn, MC đọc số thăm nào cho từng giải nào thì người đó lên nhận. Giải khuyến khích là thẻ cào trị giá k, tức là sẽ có người trúng giải. Tôi nói thật là cũng có hơi hi vọng đấy, người lận, biết đâu được! Nhưng tôi chả trúng được cái thẻ nào, bắt đầu hơi bực rồi, đến giải ba thì chỉ có người trúng, MC xinh đẹp đọc con số lên, lại hi vọng và thất vọng, chẳng phải tôi, bắt đầu muốn xé luôn cái thăm rồi.
Đến giải nhì, tôi còn nhớ MC đọc như vầy:
- Sau đây là một thăm có chữ số!
Hội trường nhao nhao lên, và tôi cũng vậy, vì thăm tôi cũng có chữ số.
- Và đây là con số khá là đẹp!
Chẳng biết sao tự dưng tôi có linh cảm chắc chắn rằng tôi sẽ trúng giải này chứ ko ai khác, chắc chắn %.
- Mời chủ nhân số thăm !
Tôi đường hoàng bước lên nhận cái Ipod nano về trong ánh mắt ghen tị của mấy thằng bạn, sướng mê tơi.
Và lần khác là dịp /, đứa bạn rủ tôi đến siêu thị máy tính Hoàng Long, vì nó bảo nghe đâu USB- Mp bán chỉ có USD là k thôi, tôi khoái quá đi liền. Lên đến nơi mới biết là chỉ ai rút thăm trúng thưởng thì mới được mua món niêm yết với giá k, tôi nhìn thằng bạn bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống.
- Kệ, cứ điền vào thăm đi, biết đâu được!
Thế nên tôi cũng điền vào giấy dự thưởng, rồi dạo vài vòng, đến giờ phát thưởng, gần người xếp thành vòng, MC sẽ đọc tên trên phiếu dự thưởng rút từ thùng thăm, tôi tặc lưỡi nghĩ thầm:
- Cơ hội là /, làm quái gì mà trúng nổi!
Nhưng lại có linh cảm là sẽ trúng, mỗi lúc một rõ rệt.
- Xin mời anh N, ở địa chỉ……!
Tôi ôm cái DVD Samsung vừa đọc vừa ghi đĩa được ngon lành ra về, chỉ tốn k.
Và quay trở lại năm trước cũng vậy, tôi cầm số trong tay, đoan chắc đó là số thiệp của em Vy. Y chóc, tấm thiệp của em nó đang nằm trong tay tôi.
- Ôi, sao hay quá vậy? – Em ấy cười rạng rỡ.
- Hì hì, cái này gọi là có duyên! – Tôi cười tít mắt.
Và cả đứa cũng hơi rầu rầu vì tấm thiệp em nó nhận được chẳng phải của tôi, mà lại là của đứa nào ấy tôi ko nhớ.
- Thôi, vài bữa dẫn đi chợ Tết đền bù! – Tôi dỗ.
- Hứa đấy nhé! – Em ấy phụng phịu.
- Ừ, quân tử nhất ngôn! – Tôi nói chắc như đinh đóng cột.
- Hì hì, vậy khi nào đây? – Vy níu tay tôi cười cười hỏi.
- Ưm…thứ nghỉ Tết, Tết bắt đầu có chợ hoa, vậy h chiều Tết N qua đón, vậy hen? – Tôi ra cái hẹn.
- Quyết định vậy đi! – Em ấy gật đầu cái rụp.
- Cứ thế mà làm! – Tôi búng tay cái chóc.
Mấy ngày nghỉ Tết chỉ nằm nhà hết ăn rồi đọc truyện với xem phim, tối thì đi chơi net với K mập, nhàn nhưng mà mau chán, tôi chỉ đếm từng ngày mong cho đến Tết để được đi chơi em Vy. Đùng một cái thì có sự ngoài dự tính, chiều tôi đang nhởn nhơ trong phòng thì có biến.
- N ơi, mẹ nhờ chút! – Mẹ tôi vừa về nhà đã gọi xuống.
- Gì mẹ?! – Tôi uể oải trả lời, phim đang hay thì đứt dây đàn.
- Chiều mai con qua chở bé Mai sang nhà mình nhé, chút mẹ kêu anh mày luôn, cơm tối xong người mình đi dạo chợ hoa luôn thể, mẹ gọi điện rồi đấy! – Mẹ tôi đã rào trước đón sau hết cả rồi.
- Ớ…sao phải chở Mai qua? – Tôi ngạc nhiên, lắp bắp hỏi lại.
- Mẹ bảo thì nghe đi, con bé cũng chịu rồi, sao đấy? – Mẹ tôi hỏi ngược.
- Con bận rồi! – Tôi chột dạ.
- Bận gì nữa? Đi với nhà một bữa ko được sao? – Mẹ tôi vẫn chưa buông tha.
- Đi chơi với bạn rồi mà! – Tôi nhăn như khỉ ăn ớt.
- Đi với ai đấy? – Mẹ tôi nheo mắt dò xét.
- Con…đi với K mập! – Tôi dóc tổ, chứ ko lẽ bảo đi với…bạn gái.
- Hai đứa mày ngày nào cũng đi, nghỉ một bữa có chết đâu, mẹ bảo rồi đấy, mai khoảng h chiều qua chở con bé về đây! – Mẹ tôi nói bằng giọng “ cấm có cãi “ rồi quay đi.
- Dạ…! – Tôi ỉu xìu đáp.
Thế là tèo đời trai, hẹn em Vy h định đi lèo luôn đến tối mới vui chứ tự nhiên vừa qua tí đã chạy về nhà rồi thì còn gì là hẹn hò nữa, mà lại lỡ hứa với em nó mới chết, mới hôm bữa tán tỉnh em nó qua điện thoại còn khẳng định đúng giờ đó ngày đó sẽ qua rước rồi, giờ hoãn lại thì tôi có mà bị…cạo đầu, cái số muốn đi hẹn hò yên ổn sao mà khổ quá!
Than thân một hồi chẳng được gì, tôi chuyển sang trách phận, trách sao Tiểu Mai nhận lời mẹ tôi dễ dàng quá thể, cứ rủ là đi, sao nàng không…từ chối khéo cho tôi nhờ chứ! Trách một hồi tôi đâm ra bực mình, giờ hông lẽ gọi điện sang nhà Tiểu Mai bảo nàng ngày mai cứ ở nhà, tôi chẳng rảnh mà qua chở đâu, thật là cái gan tôi lúc này dễ làm như vậy lắm đấy, chẳng đùa được đâu!