Ôm bộ mặt tươi như tôm, tôi dắt xe vô nhà, rồi há hốc mồm ra đứng chết trân tại chỗ, Tiểu Mai đang ngồi ở bàn khách xem báo, ông anh tôi từ dưới nhà đi lên. Tôi ngạc nhiên chẳng phải vì Tiểu Mai đẹp, nàng vậy đó giờ, có chăng là hôm nay rạng rỡ hơn chút, chính yếu là ông anh tôi đang đứng trước mặt khoanh tay, ra vẻ muốn gây sự.
- Hiền đệ đã về rồi hen! - Ổng cười nhếch mép.
- Ây dà, tránh cho đệ vô đi đại ka! – Tôi dự là có biến gì đó rồi.
- Ừ, dắt xe nhanh xong lên anh bảo chút! – Cái giọng này của ổng mười phần rõ mười nham hiểm, chẳng lẫn vào đâu được.
Tôi đâm hoảng, dắt xe ngang qua Tiểu Mai quên luôn cả chào nàng.
- Chú lên phòng anh hỏi chút! - Ổng bắt đầu gằn giọng.
- Hỏi gì hỏi ở đây luôn đi! – Tôi chột dạ rồi, nhưng vẫn giương mắt ngây thơ nhìn ổng.
- Chú tự lên hay để anh xách đầu lên! – Rồi ổng lăm lăm đi thẳng lên lầu, tôi lẽo đẽo theo sau mà trống ngực đập binh binh từng hồi.
- Ấy….! – Tiểu Mai ngạc nhiên gọi lại.
- Em cứ ngồi chơi, anh lên bàn chuyện với nó chút! - Ổng cười xã giao, mà sao tôi thề là nhỏ tới lớn chưa thấy ổng cười với tôi lần nào như vậy.
- Anh hỏi, chú trả lời! – Lên đến phòng, ổng khoá cửa, đẩy tôi xuống cái ghế xoay, ấn nắm tay vô đầu.
- Ớ…làm gì đấy? – Tôi bắt đầu thấy run.
- Hôm nay chú đi đâu? – Ông anh tôi gằn giọng.
- Thì…đi chơi! – Tôi lắp bắp đáp.
- Đi với ai? - Ổng ấn nắm tay sát rạt.
- Với…thằng K chứ ai! – Tôi y câu này sẵn trong đầu mà trả lời.
- Này thì bố láo! – Rồi ổng nhấn mạnh vô bên đầu tôi.
- Âyyyyyy daaaaaaaa……..! – Tôi ôm đầu bắn ra khỏi ghế la oai oái.
- Đi với gái mà lại bảo tao sang chở con bé, mới bây lớn đã chán cơm thèm phở à? - Ổng hừ mũi phủi tay.
- Cái gì? Đi với K mập…. thật mà! – Tôi cố cãi.
- Ah lại còn ngoan cố! – Ổng nhá nắm đấm trước mặt tôi. – Thằng Đóm nhà bên nãy tí toét chạy sang khoe với tao là thấy mày đi với con nhỏ nào, lại còn nắm tay, ghê hen, hỏi mãi thì nhỏ Mai mới nói là nhỏ bạn mày trong lớp!
- ……….! – Tôi đuối lý, đã có nhân chứng thế này rồi thì cãi quái gì được nữa, bụng rủa thầm thằng Đóm chết giẫm ko biết để đâu cho hết.
- May ày mẹ ko biết, chứ có mà ăn mắng! – Rồi ổng mở cửa phòng đi ra ngoài.
Tôi nhăn nhó ôm bên đầu vẫn còn đang ê ẩm, sao mà xui hết biết, có mỗi bữa đi chơi cũng bị hành hạ, nhưng tôi cũng tự biết chẳng trách ai được, vụ này là do tôi dóc tổ từ đầu mà ra, mới có ông anh tôi phát hiện thì cũng còn đỡ vì ổng chỉ hốt xác tôi cái tội ba xạo để ổng phải qua chở Tiểu Mai, chứ em Vy mà cũng biết tôi chơi bài dóc tổ mang thì có mà ôm hận ngàn thu, vạn kiếp bất phục.
Ăn tối xong, người như dự định bắt đầu đi bát phố, đầu tiên là chợ đêm, sau đó sang chợ hoa. Tôi vừa đi vừa tặc lưỡi đầy tiếc nuối, chợ Tết vào buổi đêm đẹp hơn ban ngày nhiều, đèn đuốc hoa lệ mà chợ hoa cũng đẹp hơn với những dây đèn đủ màu lấp lánh treo trên các nhánh cây, phải chi được đi với em Vy tới lúc này thì hay biết mấy.
Tiểu Mai đi cạnh bên mẹ tôi, hai người vẻ như rất hợp ý nhau trong chuyện cỏ hoa lá cành, tươi cười trò chuyện suốt buổi, mẹ tôi chốc chốc lại nhìn nàng ra chiều ưng ý lắm, tôi thì thất thểu lê thân theo ông anh, chán chết được vì chiều nay tôi với em Vy cũng đã lượn hết vòng khu này rồi, chỉ khác mỗi là buổi đêm thì đẹp hơn và nhiều người hơn thôi, chứ cũng chẳng có hơn gì nhiều, nằm nhà đọc sách nghe nhạc còn sướng hơn.
- Ê ku, nhỏ kia xinh quá mậy! – Ông anh tôi hất tay chỉ.
- Ờ, xinh! – Tôi ngán ngẩm đáp chả buồn nhìn.
- Lại bố láo, mày đã nhìn đâu? - Ổng quắc mắt nạt.
- Chứ đại ka bảo đi ngắm hoa mà, sao giờ thành ngắm gái rồi? – Tôi phản phé bất ngờ.
- Ờ thì…hoa cũng tức là gái đấy, mày ngu thế! - Ổng ngập ngừng tí rồi lấy lại phong độ bắt nạt tôi ngay.
- Thế thì có hoa đang đi kế bên mẹ đấy, nhìn đi! – Tôi ủ dột đáp.
- Hề hề, anh đâu phải loại người đi yêu em dâu chứ! - Ổng khoác vai tôi cười cầu tài.
- Vớ vẩn, đệ có bạn gái rồi! – Tôi gân cổ cãi.
- Kệ mày, tao phán thì đố có sai! - Ổng vẫn cương quyết ghép cặp tôi với Tiểu Mai.
Đi hết khu chợ đêm, người chúng tôi chuyển sang khu chợ hoa bên kia sông, tôi lại thở dài, khu này lúc chiều tôi cũng lượn qua xem chán luôn rồi, chẳng có quái gì khác, có chăng là thêm các chùm đèn sắc treo trên các cành mai và đào. À, còn có một cái khác, đó là ông anh tôi đã chuyển sang đi với mẹ tôi, và Tiểu Mai thì đang sóng bước bên cạnh tôi.
- Trông N có vẻ ko được vui nhỉ? – Nàng cười mỉm bắt chuyện.
- Đâu có, bình thường mà, hì! – Tôi cố ép mình nặn ra nụ cười xã giao.
- Xin lỗi, lúc nãy Mai có hỏi với bác gái là N ko thích đi thì ở nhà cũng được, nhưng bác cứ bảo là N thích đi lắm, chắc tại mình rồi! – Nàng nhỏ nhẹ nói.
- Ây dà, nghĩ sai rồi, N khoái đi mấy vụ này lắm! – Tôi lại dóc tổ.
- Vậy à? Nhìn N đâu có vậy? – Tiểu Mai ngạc nhiên.
- Tại…cái răng đang nhức, dạo này lạnh nên nó lại giở chứng! – Tôi quả là thần sầu chém gió, đem cả răng miệng vào mà bố láo.
- N đau răng bên nào? – Nàng lo lắng hỏi.
- Ừ, bên trái, đau thấy mồ tổ! – Tôi nâng trình chém lên tầm ới.
- Sao…N ôm mặt bên phải? – Tiểu Mai chốt câu này quá hiểm.
- Ớ……..! – Tôi cứng họng, tình huống lại như hồi trong bệnh viện.
- Hì hì! – Nàng che mặt cười khúc khích.
Nhưng nhờ vậy tự dưng ngượng quá hay sao mà tôi tỉnh hẳn ra, nói chuyện tíu tít với Tiểu Mai như những ngày trong viện.
- Ừa, vậy chừng nào ba Mai về đây? – Tôi sực nhớ ra.
- Hì, chiều mai! – Nàng cười rạng rỡ.
- Vậy à? ….chắc ko? – Tôi vẫn còn e dè như hồi noel, sợ ba nàng thất hứa nữa thì mệt.
- Chắc chứ, tối nay ba xuống sân bay, sáng hoặc chiều mai là có mặt ở nhà rồi! – Nàng vui vẻ khẳng định.
- Ừ, vậy vui rồi! – Tôi thở phào, nhỡ Tết nhất mà ở mình thì tội.
- Ừa, cảm ơn N! – Tiểu Mai hấp háy mắt.
- À, Tết bên Nhật thì Mai thường làm gì? – Tôi tò mò hỏi, vì biết trước đây nàng sống bên Nhật.
- Thì đêm giao thừa thì cả nhà sẽ ăn tất niên, rồi nghe chuông chùa….! – Nàng giải thích.
- Chuông chùa có gì mà nghe? – Tôi ngạc nhiên cắt lời.
- Hì, nghe tiếng chuông để xua đuổi loài quỷ dữ ấy! – Tiểu Mai cười tủm tỉm.
- À, ở VN thì toàn bắn pháo bông, rồi sau đó? – Tôi hỏi tiếp.
- Rồi đi lễ ở các đền thờ, cầu nguyện và xin mũi tên thần! – Nàng đáp.
- Xin cái gì? – Tôi ngạc nhiên tập .
- Hì, xin mũi tên thần, cũng có thể rút các túi thơm hoặc là thẻ xăm, một chút lòng tin cho năm mới ấy mà! – Nàng từ tốn trả lời.
- À, vậy còn mấy ngày Tết? – Tôi bắt đầu cảm thấy thú vị.
- Thì…đi chúc tết như ở VN thôi, hơi khác chút là mỗi nhà đều có cuốn sổ với bút để khách đến thăm thì kí tên vào, hoặc là để lại một cái khăn tay! – Tiểu Mai đáp.
- Ừ, cũng hay hen, ở đây chỉ có chúc vài câu rồi ăn nhậu thả giàn! – Tôi thầm ngưỡng mộ Tiểu Mai, nàng biết nhiều quá.
- Hì, thì bên Nhật cũng vậy thôi, những gì mình kể là các nghi thức truyền thống, còn lại thì Tết nên ai cũng như nhau, vui vẻ đầu năm mà! – Nàng cười cười.
- Ừm, vậy còn……ơ này! – Tôi định hỏi nữa.
Nhưng chưa kịp hỏi gì thì Tiểu Mai đã đùng đùng quay lưng đi thật nhanh về phía mẹ và anh tôi ở quầy hoa lily, chẳng thèm ừ hử với tôi câu nào dù mới vừa đi chung và cười nói huyên thuyên. Tôi đứng chôn chân mất mấy giây vì bất ngờ chẳng hiểu mô tê gì thì từ sau lưng:
- Ủa N? Cũng lại ra đây hở? – Giọng em Vy phía sau.
- Ơ….Vy cũng vậy à? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
- Ừ, nhỏ em họ đòi Vy dẫn đi, nên cũng sẵn vậy ra ngoài dạo át! – Em ấy tươi cười giải thích, tay đang nắm nhỏ em bé xíu đang nép lại phía sau vì thấy người lạ.
- Ra vậy, ừ, mà…Vy vừa thấy N thôi à? – Tôi chột dạ, hỏi ngu.
- N hỏi gì vậy? Vy ko hiểu! Lúc nãy cũng định gọi qua nhà rủ N đi luôn, mà nghĩ lại chắc ba về nên N ở nhà tiếp ba, nên thôi! – Em ấy ngơ ngác vì điệu bộ ấp úng của tôi.
- À…ừ…! – Tôi thở phào, vẻ như em nó chưa biết tôi đi với Tiểu Mai.
- N đi đâu vậy? – Vy nheo mắt hỏi.
- À…đi mua…dưa hấu! – Tôi đáp bừa.
- Đây là chợ hoa mà, dưa hấu làm gì có ở đây! – Em ấy ngạc nhiên.
- À, sẵn N qua mua hoa luôn, mua dùm mẹ! – Tôi lắp bắp.
- Ừ, N đang đi với mẹ à? – Vy gật đầu hỏi.
- Ừm, đang đi thì gặp Vy nè! – Tôi gãi đầu trả lời.
- Vậy…cho Vy gặp mẹ N đi, để Vy chào tiếng! – Em ấy đề nghị.
- À..mẹ N sắp về rồi, đợi N mua đồ xong là…là về luôn, để khi khác nha, giờ N đang vội quá! – Tôi đâm hoảng, chỉ muốn chấm dứt đàm thoại ngay lập tức, chứ nói hồi thể nào cũng lòi ra mẹ tôi đang đi với Tiểu Mai là tàn hoa héo nụ tôi luôn.
- Ừa…vậy thôi ha, giờ Vy đi sang bên kia rồi! – Em ấy ra chiều tiếc nuối.
- Ừ, có gì mai nói qua phone hen, N đi!
Chào em Vy xong tôi đi mạch lủi vô đám đông, rồi đợi em ấy mất hút tầm nhìn tôi mới đưa mắt tìm người nhà, ngóng một hồi cũng tìm ra người đang ngồi uống nước gần đó.
- Bạn gì mà đi hoài thế? – Mẹ tôi hỏi vẻ khó chịu.
- Nói chuyện chút ấy mà! – Tôi kéo ghế ngồi xuống.
- Hay là con nhỏ nào đấy? – Ông anh tôi bơm đểu.
Chỉ có Tiểu Mai là vẫn cười nói với mẹ tôi như chẳng có chuyện gì xảy ra, tôi thì được phen hú hồn, nhưng lại dấy lên một điều thắc mắc, chắc lát nữa chở nàng về nhà hỏi mới rõ ràng mà thôi!
- Nè, khi nãy cảm ơn Tiểu Mai nhiều nha! – Tôi nói khi nàng vừa bước xuống trước cổng nhà.
- Cảm ơn gì vậy N? – Nàng ngạc nhiên.
- Thì khi nãy….lúc N đứng nói với…..! – Tôi do dự, hay chỉ là trùng hợp.
- N đang nói chuyện gì vậy? Về i, chắc mệt rồi đó, hì hì! – Nàng cười tủm tỉm.
- Ừ…vậy ngủ ngon! – Tôi ỉu xìu vì vẫn còn thắc mắc.
- Ừm, N cũng vậy ha! – Rồi Tiểu Mai mở cổng bước vào nhà.
Suốt quãng đường về, tôi cứ băn khoăn tự hỏi vừa nãy có phải là Tiểu Mai đã thấy em Vy đang đi gần đó để rồi nàng chủ động đi khỏi nhằm tránh rắc rối cho tôi không? Hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi? Tối đó tôi ko tài nào ngủ được, vì vừa được phen hú vía vừa thắc mắc chuyện vừa rồi ko để đâu cho hết, cứ như là tôi lại được Tiểu Mai cứu cánh một lần nữa vậy!