Tối hôm đó, ăn cơm xong tôi ra trước sân nhà ngồi hóng mát, trong đầu vẫn còn lâng lâng vì hương vị chiến thắng thằng D.A lúc chiều, cho đáng đời cái tội dám cười khi dễ, cười ngạo nghễ vị thánh của A.
- N ơi, có nhà ko? – Là giọng của Tiểu Mai.
- Ơ…đợi chút! – Tôi giật mình, sao nàng lại đến nhà vào lúc này, vội chạy vào trong khoác đại cái áo sơ mi.
- Mai vào được không? Có chút chuyện cần nói! – Nàng dựng xe đứng trước nhà tôi, cười dịu dàng nói.
- Ừ, ừ, vào đi! – Tôi mở cửa, lòng ngạc nhiên ko để đâu cho hết, mấy hôm nay trông nàng lạnh lùng với tôi thế mà sao hôm nay lại chủ động thế nhỉ.
- Tao cũng vào nhé? – Giọng con trai kế sau đó.
- Ai thế…ớ…thằng…? – Tôi ngờ ngợ, cái giọng này quen quen.
- Tao, H.N đây mà! – Thằng này lên tiếng xác nhận.
- Ừ, vào đi! – Tôi gật đầu.
Hoá ra là thằng H.N ở tổ , thằng này trùng tên N với tôi, nhưng ít chơi thân, vì trong lớp nó ít tiếp xúc nhiều, và có vẻ cũng khá khép kín. Mà chết, hông lẽ thằng T nói thật, bây giờ Tiểu Mai chuyển sang cặp với thằng H.N, vậy còn đứa con trai ngoài biển hôm bữa là sao nữa đây?
- Ngồi đi, N lấy nước! – Tôi nhìn Tiểu Mai nói.
- Ừ, cảm ơn! – Nàng hấp háy mắt nhìn tôi cười, vẻ lạnh lùng mấy hôm vừa rồi bay đâu mất dạng.
- Vậy… người tới có chuyện gì không? – Tôi rót nước ra ly, mời cả hai, nhấn nhá từ “ hai người “ để xem tình hình là thế nào đây.
- À, chuyện này thì phải để H.N nói rồi! – Tiểu Mai cười tỉnh rụi đáp.
- Gì thế? – Tôi quay sang hỏi thằng H.N
- Là như vầy, mày…bị chuyển lớp là do tao! – Nó dè dặt thú nhận.
- What…cái gì...? – Tôi bật ngược dựa hẳn vào ghế.
- Tiếng Anh luôn, ghê! – Tiểu Mai tủm tỉm cười.
- Không, N..nhầm, mày nói rõ ra đi! – Tôi lúng búng đáp.
- Thì vầy, thực ra tao nhờ mẹ tao là cô Thanh dạy Sử ấy, xin cho tao đầu học kỳ này qua A học, vì bạn bè tao hồi cấp bên đó nhiều hơn! – Nó nói chầm chậm.
- Ra vậy, rồi sao nữa? Sao mà tao lại bị chuyển? – Tôi đâm sốt ruột.
- Tao cũng ko rõ là mẹ tao nói với thầy hiệu trưởng làm sao, mà lại thành ra chuyển nhầm mày sang A, chắc do tao với mày trùng tên nên người ta nhầm lẫn chỗ nào đó! – Thằng này nhún vai đáp.
- Rồi giờ sao? Mày về nhờ cô Thanh xin cho tao về lại A được ko? – Tôi liếm môi, ngồi nhấp nhổm ko yên.
- Mẹ tao định làm vậy ngay từ hôm bữa đầu tuần kìa, nhưng lúc đó lại kẹt công tác ở trường thị trấn, nên chiều nay về tao mới nói với mẹ tình hình là như vậy, giờ mẹ tao chắc đang ở nhà thầy hiệu trưởng nói chuyện lại rồi, nếu được thì mày có thể sẽ về lại A, còn tao chắc qua A! – Nó nói đến đâu tôi nghe như mở cờ trong bụng đến đó.
- Ừ, được đấy, cảm ơn mày nhiều nha! – Tôi hớn hởn bắt tay nó.
- Èo, tao chưa xin lỗi mày thôi, mày còn cảm ơn tao làm gì! – Thằng H.N quệt mũi đáp.
- Lỗi phải gì, về lại được là tao mừng rồi! – Tôi cười tít mắt.
- Ừm, thì vậy! – Nó gật gù.
- Mà…vậy thì liên quan gì đến Mai? – Tôi ngạc nhiên, và hỏi xong thầm tự trách mình ko tế nhị chút nào, có thể là nàng đang đi chơi với thằng này lắm chứ.
- Là do này, lúc đầu tao định ko nói gì với mày đâu, đợi mày được chuyển về lại A rồi, tao sang A thì tự khắc mày sẽ biết, nhưng….Trúc Mai nằng nặc bảo tao phải sang nhà mày nói rõ mọi sự! – Nó ngập ngừng giải thích.
- Sao…Mai biết mà bảo….? – Tôi đi từ dấu hỏi này sang dấu hỏi khác.
- Hì, hôm mà N nhận thông báo chuyển lớp ấy, mình cũng bất ngờ lắm, nhưng nghĩ lại thì chắc gia đình N cũng sẽ ko xin chuyển sang A đâu, vì nếu có chắc N cũng nói cho vài người bạn thân biết rồi, thế nên chẳng hà cớ gì nhà trường lại chuyển học sinh sang lớp khác ngang xương vậy được, trừ khi là có nhầm lẫn thôi! – Nàng vuốt tóc từ tốn nói – Lúc đó tình cờ Mai thấy bạn H.N ngồi kế bên bạn H thì có vẻ ngạc nhiên lắm, Mai cũng tưởng là H.N đang bất ngờ vì biết N chuyển đi, nhưng đến khi nghe….! – Nàng dừng lại đột ngột, đưa mắt sang nhìn thằng H.N
- Mai nghe gì? – Tôi nhìn cả hai mà hỏi.
- Tao lúc đó nói “ Nhầm người rồi, nhầm rồi! “, mà nói nhỏ thôi, hổng dè Trúc Mai nghe được, thế là hôm đó cứ gặng hỏi tao mãi! – Nó trầm giọng xác nhận thay cho Tiểu Mai.
- Chà…ra vậy! – Tôi cuối cùng cũng thông suốt mọi chuyện, kể cả chuyện thằng T bảo Tiểu Mai hôm giờ chủ động bắt chuyện với đứa khác, hoá ra là yêu cầu thằng H.N sang thú tội với tôi.
- Vậy thôi, tao về nghen, chắc giờ mẹ tao cũng về nhà rồi, chắc nội trong ngày mai hoặc ngày mốt mày được chuyển về lại thôi! – Thằng H.N đứng dậy.
- Ừ, mà…sao nhà mày xin được thầy hiệu trưởng chuyển đi dễ thế? Hôm bữa thầy Phương cũng xin cho tao mà đâu được! – Tôi tò mò hỏi.
- Èo…thầy hiệu trưởng là bác ruột tao đấy! – Nó vừa nói vừa ra ngoài dắt xe.
- Thế à? Hèn gì, nhất mày rồi đấy, cảm ơn nhá! – Tôi tiễn nó ra cổng.
- Ừ, tao về đây! – Rồi nó đạp xe dông thẳng
- Vậy mình cũng về đây! – Tiểu Mai bước ra ngoài.
- Ơ, Mai ở lại chơi chút đi, mẹ N sắp về rồi đấy! – Tôi nhìn nàng đầy biết ơn.
- Hì, mình về ôn bài nữa, để khi khác! – Nàng cười lắc đầu.
- Ừ…! – Tôi hơi hụt hẫng, định khoe với mẹ là nhờ nàng mà tôi sắp về lại được A.
- À, ngày mai N cứ đem sách vở theo thời khoá biểu của lớp A với A luôn cho chắc, có gì đỡ phải chép bài lại.! – Nàng dặn tôi.
- Ừ, nhớ rồi, vậy Tiểu Mai về cẩn thận, cảm ơn nhiều hen! – Tôi cười tươi, dắt xe nàng ra ngoài cổng.
- Hì, vậy về nhé! - Nàng cũng gật đầu chào lại.
Tối hôm đó tôi chẳng tài nào ngủ được, nằm lăn lộn mà mong cho đến sáng, rồi sáng ngồi vật vạ trên bàn mà mong cho đến trưa để được đường đường chính chính quay về lại A tiếp tục làm thánh.
Trưa hôm đó, tôi lên lớp thật sớm, sụn cả tay vì cái cặp hôm nay nặng gấp đôi mọi hôm, cơ mà đó chẳng là gì cả, tôi ngồi hồi hộp chờ đợi thời khắc mình được giải phóng.
Đến khi cô Nhi bước vào lớp lúc đầu giờ, dù rằng theo khoá biểu tiết đầu là môn Vật Lí chứ ko phải môn Toán, thì tôi dự là có biến rồi.
- T.N đứng dậy đi, cô có chuyện cần nói! – Cô Nhi gọi.
- Dạ! – Tôi khấp khởi mừng thầm trong bụng, y chóc rồi.
Nhưng bọn trong lớp A thì lại tưởng tôi đắc tội gì đây, hồi hộp nhìn theo.
- Vì một số nhầm lẫn nên em T.N sẽ được chuyển về lại A! – Cô Nhi thông báo, và tôi thì như muốn nhảy cẫng lên như trẻ con được kẹo.
Tôi cười tươi bước theo cô Nhi ra khỏi lớp, chẳng buồn nhìn lại bọn A đang ngơ ngác, thế là thôi nhé từ đây, bái bai chú D.A, hẹn so tài với chú ở dịp khác, bái bai luôn em cán sự Hoá, hề hề!
- Em cũng muốn về lại A à N? – Cô Nhi đi cạnh bên hỏi.
- Dạ, cô bảo là em được chuyển về mà! – Tôi ngạc nhiên.
- Ừ, nhưng nếu em muốn thì vẫn có thể được ở lại A! – Cô Nhi nói, vẻ hơi tiếc.
- Dạ…nhưng em muốn về A, đang quen nhiều bạn hơn! – Tôi cảm thấy khó khăn khi xác nhận lại quyết định lần nữa, vì dù gì cô cũng từng dạy qua ông anh tôi, và tôi còn dự định sắp tới sẽ đăng kí học thêm Toán ở nhà cô.
- Ừm, chắc cô Hiền cũng lên lớp rồi! – Cô Nhi gật đầu đáp.
Dĩ nhiên, tiết đầu hôm nay là tiết Anh ngữ của cô Hiền mà, cô chủ nhiệm gặp nhau để thông báo trước lớp, hoàn hảo quá rồi còn gì, cứ y như là ông trời đã sắp đặt cho tôi bằng mọi giá phải về lại A vậy. Ôi, chưa bao giờ tôi thấy yêu tiết Anh văn đến thế, hề hề!
Cô Nhi và tôi bước vào A trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, dĩ nhiên là trừ cô Hiền, thằng H.N và Tiểu Mai ra.
- Cô thông báo thế này, từ giờ H.N sẽ chuyển sang A, còn T.N sẽ được chuyển lại về A, vì một chút nhầm lẫn của nhà trường thôi! – Cô Hiền nói trước lớp.
Rồi cô Nhi bước tới nhận học sinh mới là thằng H.N, và cô Hiền nhận lại học sinh cũ là tôi, thánh T.N, thủ tục hoàn tất y như trao trả tù binh sau chiến tranh, và thằng tù binh là tôi lúc này đây đang vui mừng hết lớn.
- Em về chỗ đi N! – Cô Hiền cười cười bảo.
- Dạ! – Rồi tôi ôm cặp mò xuống lại chỗ cũ.
Lúc đi ngang qua tổ , tôi gật đầu cười cảm ơn với Tiểu Mai, nàng cũng đang khẽ nhìn tôi, mắt ánh lên vẻ hân hoan.
Thằng D hú lên rồi vỗ tay đầu tiên, kéo theo đó là tràng vỗ tay rào rào của cả lớp, K mập chẳng quan tâm nó là lớp trưởng gì sất, đập bàn ầm ầm hùa theo, thằng L thì cười ngoác ra cả mang tai, bước ra chỗ ngồi mà khoác vai tôi, giả vờ phủi bụi trên ghế rồi ấn tôi ngồi xuống, tôi thấy mình y hệt...Napoleon.
- Hé hé, biết mà, thánh sao mà đi được! – Thằng D tí toét.
- Báo cáo tình hình đê, A có điểm mạnh điểm yếu gì ko? – Thằng T phụ hoạ.
- Xem cái mặt sướng chưa kìa! – Nhỏ P lè lưỡi.
- Thế là tuần sau đá giao hữu với A, đè bẹp được tụi nó rồi, mày đừng nể tình bữa học đấy N! – Thằng L vỗ vai tôi.
- Vậy mà bữa giờ nó chia tay lâm ly bi đát quá! – K mập phá lên cười hô hố.
Chắc chắn điều, rằng bây giờ lớp tôi đang ồn ào nhặng xị nhất dãy hành lang, và đảm bảo bọn A sát bên cũng nghe được và hiểu được tại sao lại như vậy. Rất đơn giản, thánh N đã trở lại với A, tôi cười đầy sung sướng.
- Trật tự nào, hôm nay cũng trễ rồi, cô miễn truy bài vậy, các em học bài mới! – Cô Hiền gõ gõ thước kẻ lên bàn.
- Yà hú, đúng là song hỷ lâm môn! – Thằng C khoái chí tử.
- Về trước đây, lo mà rèn chân nhé! – Giờ ra về, thằng L vỗ vai tôi dặn.
- Ok, chú cứ lo hão! – Tôi khoát tay đáp.
- Tối đi net nha mậy, tao khao! – K mập ôm cặp ra ngoài.
- Ố ồ, được, gì chứ được bao là anh đi liền! – Tôi sướng mê tơi.
Tôi chở em Vy về nhà, tôi cười tủm tỉm, em nó thì đỏ mặt.
- Hôm bữa đằng ấy nói gì ấy nhỉ? Quên mất rồi! – Tôi chọc.
- Thì thôi, quên luôn i! – Em ấy ngượng ngùng, đập lưng tôi nói.
- Bậy, sao quên được, lãng mạn tình cảm lắm! – Tôi được thể làm tới.
- Ghét cái mặt, vừa được về đã giở trò! – Em nó bĩu môi.
- Hì hì, giỡn chút ấy mà, về nhé! – Tôi cười cười.
- Ừa, mai gặp! – Vy gật đầu đáp, cũng cười thật tươi.
Tôi đạp xe mà lòng hớn hở tràn đầy, cảm thấy đời sao tươi đẹp quá thể, mới hôm trước còn rầu rĩ thì hôm nay cứ như trúng số, đúng là sự đời biến ảo khó lường, hoạ phúc cứ vờn nhau mà đến lẫn lộn. Cơ mà tôi được vầy cũng là nhờ Tiểu Mai, vậy là tôi lại nợ nàng thêm một lần nữa rồi, thầm nghĩ đến vẻ lạnh lùng của nàng hôm trước mà tôi tự trách mình ko hiểu chuyện, đằng sau vẻ lạnh lùng cố hữu ấy lại đầy nhiệt thành, hôm nào phải mời nàng đến nhà dùng bữa cơm để thánh N…có dịp cảm tạ thôi!