Quả thật đây là lần đầu tiên tôi thấy leo lên cái yên xe đạp sao mà nó khó quá thể, cứ nhấc chân lên là lại nhói giật phát ngay hông, tôi chật vật mãi mới yên vị mà đạp về nhà, bụng đầy hoang mang cầu trời cho đừng gãy cái xương nào, biết vậy nãy đừng cố nhảy cho xong, sĩ gái cho lắm rồi giờ ôm tật vào thân.
Chạy xe đường bằng phẳng thì không sao, nhưng cứ hễ đạp lên dốc cầu hay là qua đoạn gồ ghề là tôi chỉ muốn quăng xe mà ôm hông nằm lăn ra đường giãy đành đạch, cầu được ước thấy luôn, vừa xuống dốc cầu LHP, ngay đoạn gờ trắng giảm tốc, cái hông phản chủ lại đau bật lên thấu trời, tôi buông luôn tay lái, té lăn cù đèo.
Tôi nhăn nhó ngồi dậy, một tay ôm hông một tay phủi đất cát trên người, nhăn nhó vì vừa đau vừa quê khi người đi đường ngoái lại nhìn, tôi thì xây xước khắp người, may lúc té chẳng có chiếc xe nào cũng đang xuống dốc ngay sau lưng, chứ không thì giờ tôi còn lâu mới ngồi dậy được. Thế là tôi èo uột dắt bộ xe về nhà chẳng dám đạp nữa, vừa đi vừa lo ngay ngáy cái hông phải có thể đau bất cứ lúc nào, vừa bước khập khiễng vừa xuýt xoa cho vệt trầy ngay tay phải đang bắt đầu rát dần.
- Sặc, sao huynh về sớm thế? – Tôi ngạc nhiên vì lẽ ra giờ này anh tôi phải ở lớp.
- Được nghỉ tiết cuối! - Ổng ngồi ngay bàn khách.
- Sướng! – Tôi thở dài thườn thượt.
- Mày sao thế? Oánh lộn à? – Ông anh tôi trố mắt nhìn bộ dạng thê thảm của tôi.
- Không, đệ té xe! – Tôi loay hoay mãi mới dắt xe vào nhà được.
- Thằng nào tông? Có đập lại nó chưa? - Ổng sừng sộ như chính ổng bị thương.
- Èo…tự té huynh ơi! – Tôi lắc đầu nhăn nhó.
- Sao mà tự té? – Ổng trố mắt ngạc nhiên.
Tôi rầu rĩ kể hết sự tình sau khi rên la ỏm tỏi vì bị ổng tẩm o-xy già vô mấy vết trầy bị té xe rồi dùng gạc băng lại.
- Thứ ngu, tưởng mức dễ qua hay sao mà anh hùng rơm! – Ổng mắng.
- Èo…ai biết! – Tôi đồ rằng nếu chẳng phải đang bị đau thì đã ăn đạp rồi.
- Mày lại sĩ gái chứ gì! – Ông anh tôi nhếch môi.
- Con trai thằng nào chả vậy đại ka, cơ mà vụ cái hông sao đây? – Tôi cười nhăn nhở.
- Đợi chiều mẹ về mà hỏi chứ sao, mà chiều mày đi học được không? - Ổng hỏi.
- Chắc nhờ K mập qua chở, chứ không tự đạp nổi! – Tôi nhún vai.
- Ờ, vậy đi, tí tao chở đi ăn cơm! – Rồi ổng ra sau bếp rửa tay.
Cơm trưa xong, tôi gọi phone sang nhà K mập nhờ nó chở đi học dùm vì cái hông lâu lâu vẫn nhói lên đau bất tử, chẳng thể nào tự chạy xe được.
- Ê chạy chậm thôi, đau tao mày! – Tôi ngồi sau xe K mập la oai oái.
- Èo, chậm hết cỡ rồi, trễ học mất! – Nó quệt mồ hôi, trưa nắng chang chang lại còn đạp xe siêu chậm dang nắng trên đường.
- Thì tao bảo mày qua sớm đi, h mới mò mặt qua, lề mề! – Tôi làu bàu.
- Ông quăng mầy xuống xe nha con! – Nó đâm quạu.
- Ấy…ấy…đi tiếp đi! – Tôi hoảng hồn, nhỡ nó làm thật chỉ có nước lết xác.
Vào lớp, tôi cà nhắc vì chân đau, bước thật chậm vì sợ hông đau, tay phải thì băng gạc, tay trái xách cặp, trông thảm hại hết sức.
- Sặc, thánh sao vậy? – Thằng D thấy đầu tiên, nó gọi lớn.
- Té lầu chắc luôn! – Thằng T nói bậy bạ mà trúng tùm lum.
- Hay bị đánh ghen? – Nhỏ P chun mũi.
- Dẹp tụi mày đi! – Tôi nhăn mặt nạt ngang.
Đi ngang qua chỗ em Vy thì em ấy tròn mắt nhìn tôi, ngạc nhiên không để đâu cho hết.
- ….N….sao nữa vậy? – Em nó nói, tay run run chỉ vô miếng gạc đang trên tay phải tôi.
- Không sao, trầy sơ sơ ấy mà! – Tôi cười gượng.
- Nhưng..sao mà bị trầy chứ? – Em ấy lo lắng.
- Giỡn…với ông anh ấy mà! – Tôi dóc tổ, chứ nói té xe thì nhục lắm.
- Ơ…hông bị đau còn giỡn nữa? – Vy thẫn thờ.
- Ừ…thì..N về chỗ đây! – Tôi đánh trống lảng, xách cặp đi thẳng.
- Bớt đau chưa ku? – L đội trưởng chồm lên – Bị cái quái gì nữa đây?
- Èo, chẳng có gì! – Tôi lắc đầu ngao ngán.
- Tao hỏi nó có chịu nói đâu, phù! – K mập cầm vở quạt lấy quạt để, mồ hôi túa ra.
Thây kệ, nếu cứ ngồi yên đến hết buổi học thì cũng tốt, ít ra không di chuyển sẽ không đau cái hông, tối về hỏi mẹ tính tiếp, tôi tặc lưỡi nhủ thầm.
- Mày ôn tiếng anh chưa? Kiểm tra phút đấy! – Thằng L nhắc.
- Ờ, hên xui! – Tôi nhún vai.
- Hên xui cái đầu mày, không lo ôn lại đi, tí đầu giờ em Mai lại xuống tra tấn mày nữa cho xem! – Nó sầm mặt.
Chết, quên mất vụ này! Tôi quíu lên cầm sách English lật ra ôn lại các công thức với động từ gấp, tối qua có ôn rồi, giờ thêm lần nữa cho chắc, kẻo tí lại ăn mắng.
- Đó, tao nói sai đâu! – Thằng L rì rầm khi trống báo hiệu phút đầu giờ.
Tiểu Mai cầm tập vở bước xuống, tôi nuốt nước bọt cái ực, cố gắng trấn tĩnh nhớ lại tất cả những gì đã ôn, nhưng khốn nỗi cố nhớ lại càng quên, chữ nghĩa bay biến đâu mất sạch.
- ……….! – Tôi làm mặt ngầu, ra vẻ ta đây chả sợ gì sất.
- ……….! – Tiểu Mai ngồi xuống giở vở ra, nhẹ nhàng vuốt tóc.
- ……….! – Tôi chột dạ, chết, hông lẽ mặt tôi không ngầu?
- Vở này là công thức viết tay các ngữ pháp cần nhớ, Mai viết lại rồi, cũng dễ hiểu thôi, bên này là các động từ bất quy tắc thường gặp! – Nàng từ tốn giải thích, rồi chìa quyển vở đang cầm ra cho tôi. – N học trong đây là gần trọng tâm nhất, từ giờ không cần học nhiều nữa đâu!
- Ừm! – Tôi ngạc nhiên, sao bữa nay nàng hiền quá vậy, nhưng vẫn đóng mặt ngầu của thánh, nghênh nghênh chẳng ngán ai.
- ………! – Rồi Tiểu Mai ái ngại nhìn tôi.
- Gì thế… dò bài à? – Tôi thắc mắc.
- N…bị gì nữa vậy? Bên hông đau lắm không? – Nàng hỏi như thủ thỉ.
- Chẳng sao! – Tôi đáp gọn lỏn, vờ dỗi vì bị nàng áp đảo cả tuần nay.
- ….Rõ là có! – Tiểu Mai nhăn mặt.
- Ơ, ai bảo có, N có bảo vậy không? – Tôi cười gằn.
- ….Nhưng ai nhìn vào cũng biết mà! – Nàng vẫn chưa chịu thôi.
- Giờ N ôn cuốn vở này tí kiểm tra, cảm ơn nhé! – Tôi kết thúc đối thoại ở đây.
Tiểu Mai sững sờ, mấp máy bờ môi đỏ mọng định nói gì đó nhưng lại thôi, rồi nàng đứng dậy đi về chỗ. Bất giác tôi cảm thấy mình điên quá thể, nàng lo lắng mà lại nói như đuổi, lại cái tật sĩ diện không bỏ, định đi theo nói gì đó thay lời xin lỗi, nhưng nghĩ em Vy đang ngồi phía trên nên ngẫm đi tính tới một hồi lại thôi, đành chúi đầu vô cuốn vở Tiểu Mai vừa đưa.
- Mày sao thế? Nói chuyện với con gái to tiếng vậy mà được à? – Thằng L tỏ vẻ không đồng ý.
- Èo, tha cho tao đi, nãy lỡ lời! – Tôi xuôi xị.
Công nhận những công thức ngữ pháp tiếng anh mà Tiểu Mai ghi trong vở trình bày thật khoa học, cái nào ra cái đó, tôi cảm thấy dễ tiếp thu hơn rất nhiều so với tự học, vả lại còn có ví dụ cụ thể cho từng trường hợp, khi nào nên làm cái nào. Tôi ngồi gục gặc đầu, dự đoán tương lai cho bài kiểm tra phút tí nữa tươi sáng hẳn ra.
Nhưng lật đến đoạn tiếp theo thì tôi thấy một mẩu giấy nhỏ được kẹp vào giữa vở.
- Hôm giờ…cho Mai xin lỗi, N đừng giận nha! – Là nét chữ nắn nót của Tiểu Mai.
Tôi ngẩn người ra mất một lúc, thật ra tôi cũng chẳng giận hờn gì nàng cả, tôi không học hành cẩn thận thì bị cán sự bộ môn truy bài là chuyện đương nhiên, thêm cả lúc nãy tôi tức khí giận quá mất khôn, tôi còn chẳng xin lỗi nàng thì thôi chứ. Tần ngần một hồi, tôi quyết định viết lại vào mẩu giấy.
- Không có gì đâu, N xin lỗi lúc nãy ha, thật là không cố ý nói như vậy! – Chữ nàng đẹp, chữ tôi xấu như cua bò, tờ giấy với nét chữ như thái cực khác nhau.
Tôi kẹp mẩu giấy lại vào vở, định bụng ôn bài xong sẽ trả lại cho Tiểu Mai.
Quả thật là bí kíp nàng đưa có tác dụng tức thì, bài kiểm tra English phút tôi làm cái rột mất có phút, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy môn Anh văn dễ nuốt đến thế. Tôi đặt bút cái cộp, ngẩng mặt lên khoái trá xem vẻ mặt đang nhăn như khỉ ăn ớt của thằng L với K mập, sướng phải biết!
Tôi ngó lên phía trên, em Vy cũng đã làm xong, đang nghiêm túc chấp bút nhìn lên bảng, tình cờ…tôi nhìn sang Tiểu Mai, và lại tình cờ ánh nhìn của đứa chạm nhau, tôi lúng búng khẽ gật đầu hàm ý cảm ơn nàng, nhưng Tiểu Mai vẻ như hãy còn buồn sau khi bị tôi nạt khi nãy, nàng lẳng lặng quay lên.
Giờ ra chơi, tôi định lên trên trả vở lại cho Tiểu Mai thì em Vy lại từ trên đi xuống chỗ tôi ngồi, vô phương trả vở, đành bấm bụng nhờ K mập đang tót lên chỗ nhỏ H sẵn nhờ nó đưa lại dùm.
- Làm bài được không N? – Em Vy hỏi han.
- Ừ, tốt! – Tôi cười khoái chí.
- Thấy chưa, ôn bữa giờ phải có kết quả chứ! – Em ấy hấp háy mắt.
- Ừm, hẳn rồi! – Tôi không dám nói thật ra là nhờ Tiểu Mai, vì dù gì hôm giờ Vy cũng giúp tôi học lại rất nhiều, nói ra khác nào phụ công em ấy.
- Mà N còn đau ko? – Em nó quan tâm.
- Cũng bớt, ngồi yên thì sẽ ko đau nữa! – Tôi quệt mũi.
- Vậy…tối nói nhà dẫn đi bác sĩ thử xem, chứ vầy sao đi học được? – Em ấy đề nghị.
- Ừ, N cũng định vậy! – Tôi gật đầu.
- Hì, nhớ nhé, đừng cố chịu đấy! – Vy nhìn tôi tin tưởng.
- Ừm, đau mà, ai chịu gì nổi! – Tôi nói vậy thôi, chứ trong bụng vẫn còn phân vân lắm.
Đi bác sĩ thì cũng mệt, lỡ bảo gãy xương lại nhập viện như đợt sốt trước thì chết, tôi ngán bệnh viện lắm rồi, nhưng mà không đi không được, chẳng lẽ suốt đời nhờ K mập chở hoài, thật chẳng biết nên làm sao.
Nhưng đến giờ Vật Lí, tôi thề sống thề chết bằng mọi giá ngay tối nay phải đi bác sĩ xem lại cái hông bên phải, nhập viện cũng chẳng thành vấn đề nữa.
Đầu đuôi là thầy dạy Lí gọi tên tôi lên bảng làm bài, tôi ngửa mặt than trời, mọi hôm ngồi hóng mỏi cả cổ thì không kêu, nhè ngay cái bữa đi đứng khó khăn lại bốc đúng tên tôi. Nghe đến cái tên N, em Vy quay xuống nhìn tôi đầy lo lắng, thấy thế nên tôi cố gượng cầm vở đi thật cẩn thận lên bảng.
Bài Lí thầy ra không gọi là khó, nhưng cũng không dễ, dạng này làm hoài chỉ kẹt nỗi là cách giải hơi dài dòng, tôi lẩm nhẩm, nghĩ đến đâu đặt bút đến đó, nhìn lại lần đáp số rồi mới bước sang bên cho thầy kiểm tra.
Dĩ nhiên là đáp án chính xác, tôi thở phào rồi cầm phấn bước xuống bục giảng đi lại chỗ bàn giáo viên để nhận vở.
Nhưng khốn thay tôi quên mất là mình đang chấn thương cấm cử động mạnh, tôi bước chân xuống bục giảng cái phịch, và ngay lúc đó cái hông tôi lại kêu lên “ Bục “, đau điếng hồn, buốt đến tận não, tay siết chặt lại bóp vụn luôn cả viên phấn đang định để lại vào hộp phấn trên bàn giáo viên.
- Rốp! – Tôi đưa tay ôm hông ngay tắp lự, không để ý viên phấn đã nát bét.
- Thái độ gì vậy N? Em để viên phấn đàng hoàng không được à?! – Thầy giáo ngạc nhiên, cau mày nói gắt.
- Dạ…không..em…! – Tôi nhăn nhó thở không ra hơi, gần như muốn khuỵu xuống.
- Em sao? – Thầy thắc mắc nhìn tôi.
- Dạ thưa thầy, N bị đau bên hông vẫn chưa khỏi, nãy N ko cố ý đâu thầy! – Em Vy đứng dậy bào chữa ngay cho tôi.
- À…ra vậy. Em đau ra sao thế N? – Thầy nhìn tôi dịu giọng trở lại.
- Dạ…lúc sáng nhảy sào em bị…trẹo hông! – Tôi nhăn hí đáp bừa.
- Bạn nào dìu N xuống phòng y tế đi! – Thầy nhìn xuống dưới lớp.
- Dạ thôi, em ngồi tại chỗ cũng được, tối về em đi bác sĩ rồi thầy! – Tôi ôm hông cầm vở rồi xin phép thầy về chỗ.