Quần áo của tiểu thư phải mang theo bao nhiêu nha? Ừm... bộ này tiểu thư mặc rất đẹp... bộ này... bộ này cũng rất khá... ừm.... còn có..." - tiểu nha hoàn ngồi giữa một tủ quần áo, tay không ngừng chọn, miệng cũng không ngừng lẩm bẩm.
Giang Thu Ảnh tựa cửa sổ, tay chống cằm, buồn cười : "Tiểu Mai, ta đâu có đi trình diễn thời trang, không cần mang nhiều quần áo như vậy."
"Tiểu thư, như thế nào gọi là đi trình diễn thời trang nha?"
"..." - Giang Thu Ảnh thở dài, khoát khoát tay "Ngươi không hiểu đâu. Tóm lại, chuẩn bị gọn nhẹ cho ta."
"Tiểu thư, nô tỳ chuẩn bị rất gọn nhẹ nha, quần áo chỉ mang hơn mười bộ mà thôi."
Giang Thu Ảnh trợn trắng mắt. Hơn mười bộ mà thôi? Thực đúng là "gọn nhẹ". Chưa kịp phản đối, lại đã nghe thấy tiểu nha đầu kia tiếp tục lẩm bẩm : "Còn có trang sức... cái này hợp với bộ kia, nhất định phải mang.... cái này tiểu thư thực thích, không thể bỏ qua... cái kia là báu vật của tiểu thư, để lại viện cũng ổn... cái này... cái đó.... ừm, còn có phấn trang điểm..."
Giang Thu Ảnh ôm đầu, nghĩ ngợi một chút rồi dứt khoát mặc kệ Tiểu Mai. Cứ để cho nàng hưng phấn đi, dẫu sao cũng là lần đầu tiên nàng được xuất môn.
Nói đến chuyện này, thì phải nhắc lại hơn một tháng trước, tam thúc của nàng dẫn về một nữ nhân cùng một hài tử.
Giang gia âm thịnh, nam đinh vẫn là tâm bệnh của Giang lão phu nhân. Nay đã chứng thực được hài tử kia thật sự là nhi tử của Giang Tử Kính, lão thái thái tự nhiên vô cùng vui mừng, yêu thích không buông tay, đặt tên cho hắn là Giang Tụ Bảo. "Bảo" trong "trân bảo" - đây là lão phu nhân muốn tuyên bố cho tất cả mọi người, tôn nhi này là tâm can bảo bối của bà.
Mẫu bằng tử quý, mẹ đẻ của hắn Tô Trinh cũng lập tức được quá cửa, còn là quý thiếp. Cũng vì việc này mà tam thẩm của nàng nháo tới nháo lui một hồi, cuối cùng bị phạt đến từ đường cấm túc nửa năm.
Mới qua hơn một tháng, Giang gia liền xảy ra đại sự : Giang Tụ Bảo bị đầu độc.
Một hồi điều tra, phát hiện ra chính Tam phu nhân Liễu thị là người chủ mưu. Nàng tuy đang bị cấm túc, nhưng đã lén lút lệnh cho nha hoàn thân tín, mỗi ngày bỏ một lượng nhỏ vào nước uống của Tô Trinh. Vốn Liễu chỉ muốn loại trừ tình địch, chứ chưa ác độc đến mức đánh chủ ý vào đứa nhỏ. Có điều, nãi nương bất cẩn, cho Giang Tụ Bảo uống nhầm nước có độc, dẫn đến hấp hối. Liễu thị vì việc này mà bị đánh một trận, hôm sau phải cầm hưu thư quay về nhà mẹ đẻ.
Lượng độc không nhiều, có điều thân thể hài tử vốn yếu đuối, tự nhiên là không chịu được. Giang Tử Kính phải liên tục truyền chân khí vào bát đại kinh mạch của hắn, mới có thể duy trì mạng sống, nhưng không phải là cách chữa khỏi. Lúc này, Giang lão phu nhân mới nhớ ra, mẹ đẻ của Giang Thu Ảnh vốn là nữ nhân Thượng Quan gia, bèn gọi nàng lại, vừa cứng rắn ra lệnh vừa mềm mỏng yêu cầu Giang Thu Ảnh đến Thượng Quan gia cầu dược.
(Tác giả : xin nhắc lại chương , mẹ Giang Thu Ảnh vốn là nữ tử giang hồ)
Giang Thu Ảnh vừa nghe thấy được xuất môn, nơi đến lại là giang hồ thế gia, hai mắt liền lòe lòe tỏa sáng, lập tức nhận lệnh.
Võ lâm thế cục, thập phương tranh hùng, phân biệt thành nhất lâu, nhị giáo, tam gia, tứ phái.
Nhất lâu, là Dạ lâu, tổ chức sát thủ thần bí.
Nhị giáo, bắc có Nhật Nguyệt thần giáo, nam có Tử Hà cung.
Tam gia, chính là Thượng Quan gia - đệ nhất y thế gia, Đoan Mộc gia cùng Mộ Dung gia.
Tứ phái bao gồm : Bắc Côn Luân, Nam Cái Bang, Tây Thiên Nhẫn, Đông Nga Mi.
Ngoài ra, còn có rất nhiều tiểu phái, thực lực có lớn có nhỏ, cùng với những kì nhân dị sĩ ẩn mình. Nước giang hồ sâu bao nhiêu, không ai một mình biết được.
Giang Thu Ảnh kiếp trước đích thị là tiểu thuyết si, lúc này trong bụng đang kêu gào. Võ lâm a, giang hồ a, Kim lão tiên sinh a, Giang Thu Ảnh ta tới đây.