Vạn đăng lâu là nơi náo nhiệt nhất.
Thanh xuân nữ tử tụ tập thành từng nhóm, ríu rít nói cười. Một mảng oanh oanh yến yến, thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp đôi ba tiểu nữ nhi ham vui cũng đến tham dự.
Bên trong Vạn đăng lâu, lam y lão già kinh dị nhìn Giang Thu Ảnh: "Công tử, ngươi xác định muốn thả đèn?"
"Đúng vậy. Có gì không đúng sao?" Giang Thu Ảnh nhíu mày khó hiểu.
"Ách... chuyện này... Công tử, ngươi muốn nữ nhân trong lòng để mắt tới
cũng không sai... bất quá... y quy củ, đăng này cũng không thể đề tên nữ tử lên đó a..." - lão già mặt lộ vẻ khó xử.
A, là như vậy?
Giang Thu Ảnh gật gù đã hiểu. Hì hì, nàng vẫn đang mặc nam trang a. Lão già nói cũng không có gì không đúng.
Tiểu nha đầu trong lòng âm thầm cười, ngoài mặt lại tỏ vẻ rất là lúng túng. Nàng cúi đầu, lấy tay ngoắc ngoắc lão già, nhỏ giọng:
"Cái này... lão bá, vừa nhìn thấy ngài, ta đã biết ngài nhất định là người tốt, sẽ thông cảm cho tâm tình của ta... Kỳ thực, ta cũng muốn viết viết tên nam nhân khác a..."
"Ngươi..." - lão già cả kinh.
"Ách... lão bá, chuyện như vậy sao có thể lớn tiếng... ta ngượng ngùng ngượng ngùng...". Nói rồi còn thật sự đỏ mặt, đầu cúi càng sâu, tay vân vê tà áo. Rất là chọc người thương cảm.
Lão già biểu tình vô cùng quái dị. Tuy rằng long dương chi phích cũng không hiếm lạ, ngay tại trong thành cũng có vài cái tiểu quan quán. Nhưng mà, đoạn tụ dù sao cũng không phải chuyện gì hay, bình thường cũng không mấy ai dám trước mặt ngoại nhân thổ lộ thổ lộ...
"Chuyện này..."
"Lão bá, cầu ngươi a... hắn... vài ngày nữa hắn sẽ thú thê tử, ta... ta chỉ muốn đem tình cảm này một lần rực rỡ trầm thủy..." - giả vờ rất tốt, hốc mắt còn thật sự ươn ướt...
Aiiii, thì ra là một đứa nhỏ si tình a. Đáp ứng hắn một lần vậy, dù sao chân ái đâu phân biệt nam nữ. Nhớ lúc trước, lão cũng từng đối biểu đệ nảy sinh ý muốn bạo cúc hoa... phi phi phi... ta đang nghĩ cái con mẹ gì...
"Đèn đây. Trong cái lọ này là loại mực đặc biệt, gặp thủy không phai. Ngươi dùng nó làm ký hiệu, về sau còn nhận ra cái nào sở hữu...". Lão già đưa cho Giang Thu Ảnh đồ vật, rồi lập tức quay người bỏ đi. Mẹ nó, không thể tiếp tục dây dưa, tiểu tử này làm lão nhớ lại những chuyện không hay a...
Giang Thu Ảnh nhìn nhìn thứ trong tay mình. Đèn lồng rất nhỏ, chỉ cỡ miệng bát, có màu đỏ, khi thắp nến sẽ rực rỡ. Lại đưa mắt quan sát xung quanh, quả nhiên nữ tử nào cũng có một cái y hệt, thế này mới cần đến mực để tô điểm.
Nàng lè lưỡi. Cổ đại nữ nhân hảo lợi hại! Cầm bút lông. Chấm mực. Vẩy vẩy vài nhát. Thế là đèn lồng đã có diện mạo mới.
Ngươi vẽ mai. Ta vẽ trúc. Nàng kia lại họa bạch liên dưới trăng. Quả nhiên muôn hình, nhưng lại có điểm chung là tao nhã.
Giang Thu Ảnh không do dự nhiều, cũng ngang nhiên cầm bút, tự tin chấm mực, lại khí thế bừng bừng vẽ lên đèn lồng một thỏi bạc.
Đáng tiếc, nhìn như thế nào, cũng giống một cái bánh rán bị người gặm dở dang.
Tiểu nha đầu hào hứng tập trung, không hay biết có một đôi mắt vẫn đang khóa chặt mình.
A Bạc ngồi tại lầu hai một tửu lâu cách đó khá xa. Xa bởi vì một khoảng rộng rãi đã bị ngăn lại, dành riêng cho các thiếu nữ chuẩn bị đèn. Tửu lâu này, đã là gần nhất có thể.
Hắn ngồi tại đó, Giang Thu Ảnh ở phía xa chỉ là một bóng dáng nhỏ mờ nhạt. Không hiểu sao, giữa vô số nhân ảnh, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.
A Bạc với tay rót một ly trà. Là ly thứ mười ba, hỏa khí vẫn chưa giảm. (Ý là uống rất nhiều nước mà vẫn không hạ hỏa :D )
Tức chết hắn, tiểu nha đầu không có lương tâm!
Hắn cố tình biến mất lâu như vậy, nàng một chút cũng không quan tâm. Nếu là nàng hốt hoảng đi tìm hắn, hoặc khóc lóc sợ hãi, dù là giả bộ cũng coi như xong. Hắn sẽ mềm lòng, "vô tình" xuất hiện trước mặt nàng. Chuyện kia, hắn tạm ghi sổ, sau này sẽ thu hồi cả gốc lẫn lời.
Thế nhưng, nàng cái gì cũng không làm. Còn thản nhiên một mình ra ngoài xem náo nhiệt. Hại hắn, dù ôm một bụng tức, rốt cuộc vẫn là không yên tâm, lặng yên theo sau nàng.
Nếu Giang Thu Ảnh có thuật đọc tâm, nghe được những lời này, không biết chừng sẽ tức đến tự mình vặt trụi lông. Mẹ nó! Đơn giản như vậy, ngươi trực tiếp nói ra là được, ta sẽ rất vui lòng chân chó nịnh bợ...
Nàng không biết, cho nên lúc này vẫn đang mệt đến toát mồ hôi.
Mặc dù Lăng thành đã có quy định rõ ràng, cũng phân chia thành hai khu vực thả đèn nhất định. Chỗ này, chỉ dành cho một người đơn độc tham gia. Đương nhiên, ngoại trừ Giang Thu Ảnh đang phẫn nam trang, còn lại đều là nữ tử, thả đèn để cầu tình duyên như ý. Thêm nữa, thả đèn xong nhất định phải rời khỏi, đến lượt người tiếp theo. Nhưng mà, số lượng thật sự nhiều lắm. Chỉ một đoạn rất ngắn, Giang Thu Ảnh mất gần hai khắc mới tới được rìa sông.
Lãnh! Hảo lãnh!
Giang Thu Ảnh hơi co người, tay xoa xoa vào nhau, vừa mới châm đèn thì nghe tiếng kinh hô. Quay người sang bên cạnh, nàng thấy một thiếu nữ áo trắng đang lấy tay che mặt. Một nửa gương mặt bị che đi, nửa còn lại tái nhợt. Vài nữ nhân xung quanh vội vàng tránh nàng thật xa, miệng còn hô "Quỷ! Nàng là quỷ!"...
Phút chốc, bên cạnh thiếu nữ áo trắng không còn một ai. Một đám tụ tập cách nàng một khoảng, khinh miệt bàn luận.
Giang Thu Ảnh không đành lòng, lại để ý thấy ngay sát chân nàng có một tấm khăn lụa trắng, nghĩ một chút có khi nào là của thiếu nữ kia đi. Liền cúi người xuống nhặt, tiến lại gần nàng.
"Tỷ tỷ, của ngươi sao?"
Giang Thu Ảnh tính hồn nhiên, vốn không biết nhìn sắc mặt người khác, hoàn toàn không phát hiện, trong mắt thiếu nữ áo trắng ánh lên những tia kỳ dị. Thiếu nữ đột nhiên bỏ tay xuống, một nửa gương mặt vốn đang được che lại nay lộ ra. Trên đó, có một vết bớt rất to, đỏ đen lẫn lộn, cơ hồ che kín má phải, trông rất đáng sợ.
Bất quá, so với phim kinh dị Thái Lan kiếp trước, cái này nhằm nhò gì?
"A, quả nhiên là của ngươi nha. Trả lại cho ngươi."
"Ngươi không sợ?"
"Sợ? Ta tại sao phải sợ?" Giang Thu Ảnh nhún vai. "Ngươi cũng đâu có ăn thịt ta."
"..." Thiếu nữ im lặng, rồi đột nhiên nói. "Chưa từng có người nhìn qua gương mặt của ta mà không sợ hãi. Kể cả nam nhân"
Giang Thu Ảnh vốn đã quay lưng, ngồi xuống định thả đèn, nghe được câu nói này, lại xoay đầu. Cô gái đáng thương! Nhìn thiếu nữ áo trắng đứng đơn độc, thân thể mảnh mai, gương mặt đáng sợ, tương phản áo trắng trở nên phá lệ kinh nhân. Tiểu nha đầu nở một nụ cười chân thành:
"Những kẻ đó, mắt mọc ở mông, ngươi không cần để trong lòng."
"Mắt... mọc ở... mông?"
"Ân... mắt vốn dùng để nhìn, những kẻ không biết nhìn, đương nhiên là mắt nằm sai vị trí."
Thiếu nữ kinh ngạc hồi lâu, đột nhiên khẽ cười, che lại gương mặt, quay người rời khỏi. Trước khi đi, còn thoáng nhìn tiểu nha đầu đang lúi húi chuẩn bị thả đèn, nhẹ giọng: "Cảm tạ!"
Có những cuộc gặp gỡ, thoảng qua như một nốt nhạc trong cung đàn cuộc đời.
Lại có những con người, gặp gỡ thoáng qua, nhưng ảnh hưởng suốt kiếp.
Giang Thu Ảnh hồn nhiên, không hay bản thân đánh bậy đánh bạ, vô tình gặt hái được một tri kỷ.