Yêu Nhau Dưới Ánh Mặt Trời

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhà hàng Tây này có chút kỳ quái, nửa đầu của thực đơn là bít tết, salads, các loại bánh ngọt, còn nửa phía sau lại là mì xào, trứng vịt muối, dưa chuột trộn dấm...

Nghê Yên có thể nhìn thấy sự thoả hiệp của chủ nhà hàng đối với khẩu vị của số đông thực khách.

Cũng không khác lắm với tình trạng hiện tại của cô, mặc dù rất muốn giữ sự tự do của cuộc sống độc thân, nhưng trước áp lực của thực tế, cô cũng đành phải nhượng bộ, năm nay cô tuổi rồi, đã đến lúc phải lập gia đình.

Cô không phản đối việc kết hôn, cô chỉ không thích đi xem mắt.

Một người đàn ông và một người phụ nữ hẹn gặp mặt, ngồi bàn với nhau về sở thích và quan điểm cuộc sống, [email protected] trụi như việc lựa con cá hay bó rau ngoài chợ.

Nhưng đây là chuyện không thể tránh khỏi, hai người xa lạ lần đầu gặp mặt, không nói về sở thích chả nhẽ lại muốn bàn về chuyện tình cảm sao?

Nghê Yên lại nghĩ, xem mắt không phải là không có lợi.

Hai người đưa ra điều kiện của mình, chấp nhận được thì nói tiếp, không chấp nhận được thì buông tay, rõ ràng và đơn giản, đỡ phải đắn đo, vướng mắc, nghi ngờ, chờ đợi yêu đương. Đối với người trưởng thành, xem mắt là một hoạt động xã hội rất hiệu quả.

Ở xã hội hiện đại, thời gian của mọi người đều quý giá.

Hiện tại, người đàn ông trước mặt gọi một phần mì xào.

Nghê Yên suy nghĩ một chút liền gọi món bò bít tết sở trường của đầu bếp nhà hàng này.

Người đàn ông liếc cô một cái, cố ý hỏi: "Cô Nghê thích bít tết sao?"

"Không" Nghê Yên cười nói, "Tôi không kén ăn."

Cô gọi bít tết hoàn toàn là do thói quen. Bất kể đến nhà hàng nào cô cũng phải gọi món đặc trưng của nơi đó, ​​cho dù món đặc trưng chỉ là một đ ĩa đậu phụ lên men, cô cũng sẽ gọi ăn thử.

Người đàn ông nói: "Món bít tết nhìn rất đẹp mắt, nhưng không thực tế bằng dĩa mì xào, ít ra nó có thể làm mình no bụng."

Nghê Yên gật đầu: "Phần ăn mà xấu quá tôi cũng ăn không vô."

Đối phương tựa hồ bị cô làm cho nghẹn, thần sắc có chút kỳ quái, uống một hớp nước, chuyển đề tài: "Người giới thiệu hẳn đã nói với cô về tình trạng của tôi rồi, hôm nay gặp mặt, tôi chủ yếu muốn nói đến kế hoạch kết hôn sau này."

Nghê Yên ngồi thẳng dậy, lại gật đầu: "Ừm, kế hoạch kết hôn quả nhiên rất quan trọng."

Cô rõ ràng là nghiêm túc trả lời, nhưng không biết vì sao, đối phương lại nhìn cô với vẻ bất mãn.

Nghê Yên nghĩ, đó có thể là ảo giác của chính mình.

Người đàn ông nói: "Điều kiện của cô Nghê rất tốt, nhưng vì chúng ta muốn lập gia đình và sống cùng nhau cả đời nên tôi nghĩ cần phải thảo luận một số vấn đề, chẳng hạn như công việc. Mặc dù thu nhập của cô Nghê được coi là khá ở Giang thị, nhưng lại phải thường xuyên tăng ca, sẽ rất hại sức khỏe, cũng không có lợi cho việc chuẩn bị mang thai, mong cô cân nhắc chuyển sang công việc nhẹ hơn, lương thấp hơn một chút cũng không sao. Thu nhập hiện tại của tôi đủ để trả tiền thế chấp và khoản vay mua ô tô, nhà thì năm sau mới bàn giao nên chúng ta sẽ tạm thời ở với bố mẹ tôi sau khi kết hôn. Bố mẹ tôi là người đơn giản, cũng không có yêu cầu cao đối với con dâu, chỉ cần có thể hoà hợp với gia đình chồng là được. Cá nhân tôi cũng không phải người coi trọng ngoại hình, chỉ hy vọng tính cách vợ tương lai có thể chịu khổ, cần kiệm chăm lo cho gia đình."

Nghê Yên cẩn thận lắng nghe, lễ phép hỏi: "Có thể hoà hợp nghĩa là..."

"Có nghĩa là ở nhà có thể chăm sóc tốt cho người già và trẻ nhỏ, không xa hoa lãng phí, không gây phiền phức." Người đàn ông nói: "Đương nhiên, tôi cũng sẽ yêu cầu tiêu chuẩn tương tự từ bản thân, kiếm tiền nuôi sống bản thân và gia đình, không quậy phá bên ngoài. Tôi tin rằng người giới thiệu cũng đã nói qua, tôi không hút thuốc hay uống rượu, cũng không có bất kỳ thói quen xấu nào."

Nghê Yên nhìn anh ta cười cười, cẩn thận nói: "Đúng vậy, anh Dương, dù sao kết hôn cũng không phải trò trẻ con, cho nên tôi vẫn muốn nói cho rõ ràng hơn, chính là mức sống, ví dụ như mỹ phẩm dưỡng da, một năm có thể mua bao nhiêu bộ?"

Người đàn ông sửng sốt, "Không phải mỹ phẩm dưỡng da phải dùng mấy năm mới hết sao?"

Nghê Yên cũng sửng sốt, "Mấy năm?"

"Cô Nghê, tôi nghĩ cô cũng từng xem qua các chương trình phổ cập khoa học. Mỹ phẩm dưỡng da chẳng qua là một kênh thu thuế của chính phủ thôi. Phương pháp chăm sóc da tốt nhất chính là tập thể dục và ăn uống điều độ. "

Nghê Yên nghi ngờ hỏi: "Vậy thì, một chiếc túi hàng hiệu xa xỉ..."

Khuôn mặt của người đàn ông càng ngày càng khó coi.

Nghê Yên vội ngăn lại: "Được rồi, tôi hiểu rồi, không thể mua túi xách. Có hạn chế gì trong việc gọi đồ ăn ngoài, bắt taxi, ăn tối, hay đi xem phim giải trí không?"

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, ánh mắt khó hiểu hỏi: "Cô Nghê đi làm mấy năm rồi, chắc cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền đúng không?"

Nghê Yên: "..."

Người đàn ông nói: "Thật ra, đó là điều bình thường. Tôi có một số đồng nghiệp nữ như cô, không nhạy bén về tài chính. Họ tiêu hết số tiền mình kiếm được. Một tháng chỉ cần vài trăm tệ là đủ mua thực phẩm và tiêu vặt, thậm chí còn dư chút ít cho việc đi du lịch. Thay vì đi taxi, chúng ta có thể đi phương tiện giao thông công cộng, tiết kiệm rất nhiều đấy. Độc thân thì không sao, khi đã kết hôn nhất định phải chi tiêu chặt chẽ."

Nghê Yên hơi kinh ngạc, nhất là khi anh ta nói mấy trăm tệ một tháng là đủ mua thực phẩm.

"Mấy trăm tệ một tháng thật sự đủ sao? Gần đây giá thịt tăng rất nhiều."

Dù chưa bao giờ mua thực phẩm tươi về nấu nhưng cô vẫn thường nghe mẹ than phiền như thế.

Người đàn ông nghe vậy lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, "Chẳng lẽ cô chỉ ăn thịt?"

Nghê Yên sửng sốt không nói nên lời.

Người đàn ông quay đầu nhìn về hướng bếp, mì xào còn chưa được dọn ra, có chút không kiên nhẫn, thản nhiên nói: "Bây giờ thịt lợn được nuôi bằng thức ăn hóa học, ăn nhiều quá không tốt cho sức khoẻ."

Nghê Yên cầm ly nước trên bàn yên lặng uống một ngụm, cảm thấy mình phải bình tĩnh lại trước đã.

Một lúc sau, cô điều chỉnh trạng thái và hỏi người đàn ông: "Nghĩa là sau khi kết hôn, chúng ta cố gắng không gọi đồ ăn ngoài, không đi taxi, không xem phim, một tháng chỉ mất vài trăm tệ mua thực phẩm, không cần đến mỹ phẩm dưỡng da, không cần mua sắm quần áo, vậy là được đúng không?"

Người đàn ông gật đầu.

Nghê Yên có chút xấu hổ cười với anh ta, "Cuộc sống của anh có hơi giống như nông dân bị mất mùa."

Vẻ mặt của người đàn ông hơi đông cứng.

"Pfft—"

Một người đàn ông khác đang uống nước ở ghế bên cạnh không nhịn được, phì cười. Không biết anh ta có nghe thấy chuyện cô nói hay là do nhiệt độ nước quá nóng, tóm lại là khiến bầu không khí vốn đã khó xử lại càng thêm ngượng ngùng.

Nghê Yên cười để làm dịu cuộc đối thoại: "Ha ha, xem ra anh Dương đây không phải tìm người kết hôn mà đang tìm người cùng anh đi khai hoang."

Người đàn ông sắc mặt hơi tức giận, "Cô Nghê nhất định phải nói chuyện chanh chua như vậy sao?"

Nghê Yên bối rối chớp mắt, lời nói của mình có gì không ổn đâu, cô còn cảm thấy nó khá hài hước cơ mà.

"Khai hoang cần dũng khí, nhưng thân thể tôi yếu ớt, chỉ sợ đi theo anh chưa làm được gì đã tắt thở rồi." Cô cười nói.

Người đàn ông nổi cơn thịnh nộ, đột ngột đứng dậy, quay người bỏ đi.

Nghê Yên: "???"

Cô vừa bối rối vừa lo lắng, hôm nay cô lại phá hỏng buổi xem mắt rồi, về nhà chắc chắn sẽ bị mắng.

Người phục vụ mang mì xào ra.

Tâm trạng Nghê Yên càng lúc càng tệ.

Hôm nay không những bị mắng mà còn phải trả tiền bữa ăn, trời ạ!

Đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Nghê Yên ủ rũ bắt máy, đầu dây bên kia là cô bạn thân Triệu Hoan, vừa nối máy, cô ấy đã không thể chờ đợi được mà oanh tạc: "Nghe mẹ cậu nói hôm nay cậu đi xem mắt sao? Tôi có nghe lầm không, Nghê Yên của chúng ta vậy mà đồng ý đi xem mắt thật sao? Cậu bị ép đúng không?"

Nghê Yên thở dài: "Không ai ép, là tôi tự nguyện. Bình thường tôi cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với bạn khác giới, vừa vặn hôm nay mẹ tôi muốn nên tôi đồng ý thử một lần."

Triệu Hoan hỏi: "Vậy kết quả thế nào?"

"Vẫn chưa có kết quả." Nghê Yên liếc nhìn đồng hồ, "Người lúc giờ chê tôi lùn, sợ ảnh hưởng đến chiều cao của thế hệ tương lai. Người lúc giờ chê tôi lãng phí, không biết cách quản gia. Một lát nữa, lúc giờ còn một người cuối cùng."

"Này, cậu có thể một ngày xem mắt ba người thật hả?"

"Không phải, cậu nên khen ngợi mẹ tôi, bà ấy có thể sắp xếp tới ba người trong một ngày đấy, thật lợi hại."

Triệu Hoan nghe điện thoại cười như điên, sau đó hỏi: "m cũng không phải quá lùn, tên đó cao bao nhiêu?"

Nghê Yên miễn cưỡng đáp: "m."

Triệu Hoan: "Ha ha ha ha ha ha..."

Nghê Yên lại thở dài, "Đừng cười, chiều cao của đối phương đúng là làm anh ta hơi khó xử."

Giải thích xong, Triệu Hoan càng cười điên cuồng, không nhịn được nữa.

"Được rồi, cậu cười tiếp đi, tôi phải gọi cho anh chàng lúc giờ xem anh ta có thể đến sớm hơn một chút không, bằng không tôi còn phải ngồi ngốc ở đây tận tiếng nữa."

Nghê Yên cúp điện thoại, xem qua nội dung trò chuyện giữa cô và mẹ, tìm số điện thoại của người hẹn hò thứ ba rồi bấm số.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở bàn bên cạnh.

Nghê Yên: "..."

Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Nhưng sau đó, khi nhìn thấy người đàn ông nhấc máy và ngồi ngay trước mặt mình, cô đã hiểu ra mọi chuyện.

"Xin lỗi." Người đàn ông cố nén cười giải thích, "Tôi không cố ý nghe trộm cuộc nói chuyện của cô, là do tôi nhìn nhầm thời gian nên đến sớm."

Nghê Yên: "..."

Không biết phải nói gì cả

Tâm trạng thật khó mà diễn tả, vừa xấu hổ đồng thời hơi hoảng hốt.

Người đàn ông hào phóng giới thiệu: "Xin chào, tôi là Lâm Thành Húc, rất vui được gặp em."

"Xin chào..." Nghê Yên chậm rãi gật đầu với anh.

"Người giới thiệu hẳn là đã nói cho em biết tình huống của tôi?" Lâm Thành Húc hỏi.

Nghê Yên lại gật đầu.

Điều kiện của người này không tốt lắm, anh ta chỉ có bằng sơ trung, còn đang học đại học tại chức nên mẹ cô không quá hài lòng. Tuy nhiên điểm đáng chú ý chính là anh có hai căn nhà ở Giang thị, ngoại hình cũng coi như vừa mắt mẹ cô.

Lâm Thành Húc nói: "Chuyện của tôi, em hầu như biết hết rồi, không bằng chúng ta cứ trực tiếp bàn kế hoạch kết hôn, nếu như phù hợp thì có thể định xuống chuyện cưới xin luôn, được không?"

"Ừm, cũng được." Nghê Yên gật đầu.

"Sau khi kết hôn em có kỳ vọng gì xin cứ nói."

Nghê Yên xem mắt hai lần, cả hai người đàn ông kia đều đưa ra rất nhiều yêu cầu, đây là lần đầu tiên có người tự đặt ra yêu cầu cho chính mình.

Cô cười với Lâm Thành Húc, không vòng vo, "Vừa rồi anh cũng nghe thấy, cách nhìn của tôi không giống với người bình thường lắm. Tôi cảm thấy nấu cơm và làm việc nhà chỉ là thú vui khi rảnh rỗi, có thời gian thì làm, không có thời gian thì mời người giúp việc. Tiền làm ra là để phục vụ bản thân, tôi thỉnh thoảng sẽ đi mua sắm, đi xem phim, tự thưởng cho mình vài món hàng hiệu đắt đỏ."

Lâm Thành Húc khẽ gật đầu, "Ừm, kết hôn là để có cuộc sống sinh hoạt tốt hơn, không cần vất vả, điểm này cứ theo thói quen của em."

Nghê Yên thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Về công việc, mặc dù thường xuyên tăng ca, nhưng tạm thời tôi không có ý định đổi việc, hơn nữa nơi ở hiện tại của tôi cũng rất gần công ty, cho nên tôi cũng không có ý định chuyển đi. Có thể nói, về mặt này, tôi có lẽ không phải một người mẹ, người vợ chu toàn."

Lâm Thành Húc suy nghĩ một chút rồi nói: "Sau khi kết hôn không ở cùng nhau quả thực là không ổn. Nếu bình thường em quá bận rộn, vậy thì cuối tuần hai vợ chồng sinh hoạt một chỗ. Tôi qua nhà em, hay em qua nhà tôi đều được."

Nghê Yên gật đầu: "Ừm, có thể"

Lâm Thành Húc cười, "Xem ra chúng ta đã đạt được nhất trí về mặt sinh hoạt, em còn có yêu cầu gì không?"

Nghê Yên mím môi nói: "Còn có một điểm rất trọng yếu, chính là việc sinh con..."

Lâm Thành Húc hỏi: "Em không muốn có con sao?"

Nghê Yên khẽ lắc đầu, nghiêm túc giải thích: "Tôi cũng biết mình không còn trẻ, nhưng tôi nghĩ, sau khi hai kết hôn, hai vợ chồng cần thời gian để ổn định và xây dựng tình cảm, đặc biệt là khi kết hôn từ việc xem mắt. Tôi không muốn vội vã có con khi hai bên chưa hoàn toàn thấu hiểu lẫn nhau. Tôi cũng hy vọng cả hai làm kiểm tra sức khoẻ trước hôn nhân, đồng thời tài sản riêng cũng phải mang đi công chứng."

Lâm Thành Húc gần như không chút do dự gật đầu đồng ý, "Được."

Anh đồng ý vui vẻ như vậy khiến Nghê Yên có chút sững sờ, thầm nghĩ Lâm Thành Húc thật dễ nói chuyện, không hề cò kè mặc cả điều kiện gì với cô.

Lâm Thành Húc lại nói: "Còn có yêu cầu gì, em có thể nói hết một lần."

"Ờ... không làm lễ cưới có được không?" Nghê Yên thử thương lượng với anh, "Tôi không thích phong tục cưới hỏi rườm rà của Giang thị."

Điều quan trọng nhất là cô sợ xấu hổ, hai người xem mắt rồi kết hôn, cũng không có nhiều tình cảm lắm, nếu phải giả vờ ân ái trước đám đông thì cô không làm được.

Nhưng có rất nhiều người muốn tổ chức lễ cưới để thu tiền mừng, vì vậy Nghê Yên sợ Lâm Thành Húc sẽ không đồng ý.

Lâm Thành Húc cười nói: "Thật ra tôi cũng không có người thân nào ở đây cả, cha mẹ tôi đều qua đời từ khi tôi còn nhỏ, nếu có đám cưới, danh sách khách mời cũng đủ khiến tôi đau đầu rồi, không tổ chức đám cưới lại càng tốt."

Nghê Yên cảm thấy không thể tin được.

Lâm Thành Húc nói: "Tuy nhiên, tôi thấy ý nghĩa của hôn lễ vẫn rất quan trọng. Tôi nghe người giới thiệu nói rằng em thích đi du lịch. Vậy chúng ta kết hợp hôn lễ trong lúc đi du lịch hưởng tuần trăng mật luôn được không, vừa giảm bớt phiền phức từ chuyện tiệc cưới, vừa có thời gian bồi đắp tình cảm vợ chồng."

Mắt Nghê Yên sáng lên, cô cảm thấy mình may mắn một cách phi thường.

Buổi xem mắt diễn ra rất suôn sẻ, cô không khỏi hỏi: "Còn anh? Anh mong đợi điều gì sau khi kết hôn không?"

Lâm Thành Húc mỉm cười, "Nói thật, tôi hài lòng về mọi mặt của em, vì vậy tôi chỉ có một yêu cầu."

Nghê Yên lập tức sửa lại tư thế ngồi, gật đầu nói: "Ừm, anh cứ nói."

"Hy vọng ngày cưới có thể được quyết định càng sớm càng tốt." Lâm Thành Húc dừng một chút, nói: "Trong vòng hai tháng có thể quyết định xong thì tốt."

Nghê Yên hơi sững sờ, "Nhanh như vậy..."

Lâm Thành Húc mỉm cười, "Nếu có thể, quyết định ngay trong tháng này càng tốt hơn nữa."

Nghê Yên không khỏi hỏi: "Sao anh lại nóng lòng như vậy?"

Lâm Thành Húc suy nghĩ một chút, nói: "Nói ra có chút mạo muội, nhưng vì chúng ta đều lấy kết hôn là mục đích gặp mặt, như vậy tôi muốn thẳng thắn với em..."

Anh dừng hai giây rồi nói tiếp: "Ở phương diện kia, tôi có nhu cầu khá cao."

Nghê Yên: "..."

Lâm Thành Húc nhìn cô, đôi mắt đen trong veo hiện lên nụ cười dịu dàng, ngữ khí thoải mái lãnh đạm như đang nói chuyện bình thường: "Em hẳn là có thể tiếp nhận chuyện này đúng không?

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio