Bang phái truy sát chấm dứt, lúc này tất cả mọi người đều là lục danh không thể tùy ý công kích, song phương mặc dù giằng co, nhưng không có ai khai hồng trước cả.
Bầu không khí ở hiện trường thực quỷ dị, kênh gần không có ai trò chuyện, có lẽ kênh thế lực mỗi bên đều cực kỳ náo nhiệt.
Trên oai oai, Tô Tiếu ở bị một đám người cười nhạo.
Cô quyết định thoát Hứa Ngải Dĩ Thâm, mặc kệ cái lũ người xấu không có lương tâm ấy. Nhưng mà vừa mới nhấn thoát game, còn chưa xác định đã nhìn thấy một dòng thiên hạ truyền âm vàng cam bay tới trên đỉnh đầu mọi người .
Cái thiên hạ truyền âm này, tương đương với kêu gọi trên thế giới , đồng tiền một tin.
【 Thiên hạ 】 Tích Âm: Lam Điều, ta thích chàng.
Tô Tiếu lòng rơi bộp một cái, khung thoại có thoát khỏi game hay không vẫn đang lơ lửng giữa màn hình, cô run run click hủy bỏ.
Tích Âm là một thầy thuốc mãn cấp của thế lực Thiên Nhai.
Giờ phút này đương sự đều ở Nguyệt Quang Sâm Lâm. Kênh gần vốn lặng ngắt như tờ bỗng nhiên ầm ĩ hẳn lên, ngay cả một đám người của Phù Sinh Các cũng ồn ào theo.
【 Gần】 Khe Suối: Mắt mù hả, làm sao lại coi trọng tên kia? Muội tử theo ta, có thịt ăn.
【 Gần 】 Phượng Tê Ngô: Cút cha nhà ngươi đi.
【 Gần】 Khe Suối: Úi, ta sợ quá cơ, Hoa Hoa mau tới thay lão nạp thu nghiệt chướng kia.
Hôm trc Khe suối là của Thiên Nhai cơ mà sao h thành PSC rồi Y~Y
【 Gần】 Phượng Tê Ngô: hừ, Hoa Vô Tình ngươi là đồ nhân yêu chết dẫm.
【Gần】 Hoa Vô Tình: . . . Ta biết ngươi oán hận ta hồi đó không gả cho ngươi.
【 Gần】 Phượng Tê Ngô: Ta nhổ vào!
Nhưng đúng lúc này, quân chủ Loạn ĐánhTỳ Bà ở oai oai rống một tiếng.
“Ta bỗng nhớ tới vì sao lại cùng Thiên Nhai đánh nhau rồi, chính là Hoa Hoa làm Phượng Tê Ngô thế lực nhà người ta đau lòng á !”
Lúc này, Tô Tiếu không có hứng thú đi quan tâm tới những thứ đó, giờ cô chỉ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nhân vật trò chơi ở chính giữa bản đồ, trong lòng hơi khẩn trương một chút.
Cô bỗng thấy hâm mộ cô gái vừa thổ lộ kia, không biết cô ta có phải bạn học ngoài đời hay không, nếu đúng là thế, mà nếu Cố Mặc cũng đồng ý, có phải thuyết minh rằng mặc kệ là trò chơi hay là hiện thực, Tô Tiếu cô đều không có bất cứ cơ hội nào nữa hay không?
【 Thiên hạ 】 Tích Âm: ta thích chàng, ta thích chàng, ta thích chàng. . .
【 Thiên hạ 】 Tích Âm: Lam Điều chàng theo ta đi!
【Gần】 Tuế Nguyệt Như Ca: Âm tỷ uy vũ.
【 Gần 】 Loạn ĐánhTỳ Bà: Muội tử đến thế lực của bọn ta, có đàn ông tốt cho em chọn.
【 Gần】 Thanh Trần Tuyết: P, hôn nhân đại sự của lão nương còn chưa giải quyết này!
【 Thiên hạ 】 Lam Điều: Được.
Lam Điều tích chữ như vàng, nhưng một chữ được kia, cũng đã khiến Tô Tiếu như bị sét đánh, cô có chút thất thần. Ngay cả Trần Vi cùng phòng trở về đem cơm rang đặt lên bàn của cô ,cũng không có phản ứng.
Trần Vi sáp tới trước máy tính củaTô Tiếu .
Lúc này, thiên hạ truyền âm vẫn chưa bị tin tức mới của hệ thống quét xuống.
“Ô, Cố Mặc muốn cùng Tích Âm này kết hôn hả? Tích Âm không biết có phải là bạn học không nhỉ, hôm sau tôi điều tra một chút.” Trần Vi chọc chọc lưng Tô Tiếu , “Bà ngẩn rồi hả? Cơm sắp nguội rồi!”
Tô Tiếu hơi hơi ngưỡng mặt lên, “Tôi chẳng muốn ăn.”
Trần Vi xắn tay áo, đưa tay đi lấy hộp cơm rang, “Vậy thì ném đi, nhưng mà tiền phải trả cho tôi!”
Tô Tiếu vội vàng giữ tay cô nàng, “Vứt đi thì tiếc lắm. Tôi muốn hóa bi phẫn thành ăn uống.”
“Xem bà kìa, bà cứ nói thẳng với Cố Mặc bà thích hắn chẳng phải được rồi sao, còn vòng vèo, vòng vèo cái đầu bà!”
Tô Tiếu im lặng không nói, cô bắt đầu nghĩ lại một ít chuyện cũ.
Cô đã bị Cố Mặc miểu sát.
Đó là một buổi đại khóa công cộng một năm trước . Hai lớp họ học cùng nhau, Tô Tiếu thường xuyên trốn tiết công cộng, nhưng lần đó, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi, sau đó an vị ở cuối phòng sau xem tiểu thuyết giết thời gian.
Thẳng đến lúc có một thanh âm ở trên bục giảng vang lên. Cậu ta dùng giọng nói nhẹ nhàng lại ôn hòa, ở trên lớp đọc cổ ngôn.
Đó là tiểt văn hóa Hán ngữ, Cố Mặc đang đọc thơ trên bục giảng.
Tô Tiếu đột ngột ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên bục có đứng một cậu con trai vóc người thon dài. Ánh trời chiều từ ngoài cửa sổ vẩy vào trong phòng học, ở trên người cậu ta rưới lên một chùm sáng , khuôn mặt của cậu ta ửng hồng, cánh môi hé ra khép lại, tình thơ liền như nước chảy tràn vào tâm hồ của Tô Tiếu.
Tô Tiếu cảm thấy chính là giây phút ấy, cô đã bị miểu sát.
Sau lại cô biết cậu ta tên là Cố Mặc, biết cậu ta là đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ, biết con gái thích cậu ta rất nhiều, biết số người cậu ta cự tuyệt cũng rất nhiều.
Tô Tiếu đắm mình trong những năm tháng ngày xưa không tự thoát ra được, đang lúc ưu thương chán chường bới cơm , thì bị Trần Vi hung hăng vỗ một cái.
“Gọi bà đấy? Ngớ rồi à?”
“Ứ!” Tô Tiếu suýt chút nữa bị sặc , quay đầu lại hung hăng trừng Trần Vi một cái.
“Mau xem thiên hạ, mau nhìn! Tôi cũng vào nick rồi, tôi lên oai oai trước!” Nói xong, Trần Vi bay nhanh về chỗ của mình.
Tầm mắt của Tô Tiếu chuyển lên màn hình.
【 Thiên hạ 】Biển Màu Xanh Đậm : Em vẫn luôn yên lặng dõi theo anh. Kể từ khi biết anh đang chơi trò chơi này, em cũng lập tức lập nick vào trò chơi, chỉ muốn đứng ở bên cạnh anhi.
【 Thiên hạ 】 Biển Màu Xanh Đậm: Sư phụ, anh hỏi em vì sao luôn là level , em nói em lười, không muốn làm nhiệm vụ. Thật ra là em không muốn xuất sư, mỗi ngày nhìn thấy ba lượt mời gọi có thể sử dụng kia, tự mình mỉm cười tự mình ngọt ngào.
Thiên hạ truyền âm vẫn tiếp tục, Tô Tiếu thấy không hiểu ra sao cả theo tiềm thức đem thanh trượt kéo lên trên..
Không có tin tức gì đặc biệt, hầu hết là người của thế lực Thiên Nhai tuyên bố giờ tối Lam Điều cùng Tích Âm kết hôn, chúc mừng chúc mừng linh tinh, Tô Tiếu khóe mắt giật giật, chẳng lẽ sư phụ này là Lam Điều?
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
【 Thiên hạ 】 Biển Màu Xanh Đậm: Cố Mặc, em yêu anh.
Tô Tiếu cảm giác ruột gan mình đều đau rồi.
Phía bên kia, Trần Vi đã chạy tới kênh oai oai của Thiên Nhai, người ở bên trong mồm năm miệng mười nói chuyện, Tô Tiếu cũng nghe được sơ sơ.
“Tiểu Hải, cô có ý tứ gì a?”
“Quên đi quên đi.”
“Ta yêu anh ấy, bởi vì ảnh ta mới đến chơi trò chơi này.”
“Đừng náo loạn.”
“Hắn yêu ngươi sao?”
“Cố Mặc. . .”
“ giờ, ta cùng Tích Âm kết hôn.” Giọng nói của Cố Mặc, giữa những thanh âm ồn ào hỗn loạn, Tô Tiếu vẫn như trước có thể chuẩn xác phân biệt.
“Cố Mặc. . .”
Giọng nói mang theo chút nghẹn ngào này hẳn là của Biển Màu Xanh Đậm kia đi.
“Tiểu Lam đi nghỉ sớm chút.”
Trần Vi nghiêng đầu sang, “Bà nói xem Biển Màu Xanh Đậm này là ai? Có thể là Trữ Lam không? Là bông hoa lớp bọn họ! Tích Âm kia phỏng chừng cũng là bạn học, chẳng qua không biết là ai? Âm Âm, chẳng lẽ là Tịch Âm Âm?”
Tô Tiếu không trả lời. Cô đem đồ đạc toàn thân của mình sửa sang lại một lần, sau đó đem vẻn vẹn có hơn vàng đổi thành một tờ phiếu nguyên bảo, mua một cái thiên hạ truyền âm.
【 Thiên hạ 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Lam Điều, ta thích ngươi.
Toàn thể thế lực sôi trào.
【 Thiên hạ 】 Phượng Tê Ngô: Biến, kẻ địch đừng ồn ào quấy rối, nhân yêu chết tiệt.
Tô Tiếu: “. . .”
【 Thiên hạ 】 Hoa Vô Tình: Lam Điều ta thích ngươi.
【 Thiên hạ 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Lam Điều, ta thích . . .
【 Thiên hạ 】 Khe Suối: . . . hoa cúc của ngươi. (:”> ai k hiểu giơ tay!!)
Tô Tiếu: “. . .”
Tô Tiếu dở khóc dở cười.
Được rồi, thầm mến một năm, cô rốt cục lấy dũng khí hoàn thành lời thổ lộ của mình, nhưng cô thậm chí còn không đợi được câu cự tuyệt của Cố Mặc.
【 Thiên hạ 】 Lam Điều: Bên địch chú ý tố chất.