Lúc Tần Lộc đứng ở hành lang chờ thang máy, vì quá khẩn trương mà lấy di động ra lướt Weibo. Lướt được mấy cái thì chợt nghe được tiếng mở cửa, ngay sau đó cậu liền cảm giác được một mạt hơi thở quen thuộc tới gần mình. Tần Lộc vô thức ngẩng đầu, vừa liếc mắt một cái đã giật mình run tay, vừa lúc chạm vào nút like, nhưng cậu cũng không có tâm tình nhìn xem mình vừa like cái gì.
Tần Lộc cất điện thoại, nhìn quần áo trên người Hàn Mục Sở, híp mắt hỏi: “Đi hẹn hò à?”
Hàn Mục Sở cũng hơi cúi đầu nhìn cậu: “Ừ, em cũng vậy sao?”
Mặc dù Tần Lộc không phải đi hẹn hò, nhưng trước mắt là tiền nhiệm của mình, cậu sao có thể chịu yếu thế. Vì vậy Tần Lộc ưỡn ngực nói: “Không sai! Anh nhìn bộ quần áo này của tôi thế nào? Cũng không biết anh ấy có thích không.”
Hàn Mục Sở nhìn cậu tỉ mỉ từ trên xuống dưới, cười nói: “Không tệ, anh ta nhất định sẽ thích.”
Fuck! Lão tử đi hẹn hò với người khác mà anh còn cười được! Chẳng lẽ anh không thấy đau lòng hay sao? Rõ ràng ngày đó còn nói muốn làm hòa với mình, nhanh như vậy đã đổi ý rồi!
Tần Lộc trong lòng không vui, cố ý thở dài, muốn chọc tức hắn: “Anh ấy không giống anh, mắt thẩm mỹ rất cao! Anh cảm thấy không tệ lắm vậy anh ấy nhất định sẽ thấy rất xấu. Làm sao bây giờ, hay là tôi quay về đổi bộ khác?”
Hàn Mục Sở đã quen cậu nhiều năm, tất nhiên nghe ra cậu cố ý nói vậy để chọc tức mình, vì thế hắn lại cười, nói: “Hiện tại em trở về thay quần áo thì có kịp giờ hẹn không? Nếu thẩm mỹ của anh ta cao, vậy chắc cũng không thích đối tượng hẹn hò tới muộn đi?”
Hừ! Nói rất có đạo lý! Tần Lộc không còn lời nào để phản bác.
Hàn Mục Sở làm bộ không nhìn thấy biểu tình phẫn nộ của cậu, nói tiếp: “Huống hồ, em mặc cái gì cũng đẹp, không cần cố ý để tâm tới quần áo này nọ.”
Lời này làm Tần Lộc rất hưởng thụ, hừ một tiếng, tạm thời tha thứ cho hắn.
Hai người cùng nhau đi thang máy xuống lầu. Vừa tới cổng chung cư, Tần Lộc đã thấy Hàn Mục Sở rẽ sang bên phải, cùng hướng với mình. Cậu vội dừng bước, chỉ về hướng ngược lại: “Tôi đi hướng này.” Nói xong lại nghiến răng nghiến lợi, “Chúc anh hẹn hò vui vẻ! Tạm biệt!”
Hàn Mục Sở liếc mắt nhìn hướng cậu chỉ một cái, lập tức nhìn cậu có ý chế giễu: “Em xác định địa điểm hẹn hò ở bên kia? Anh nhớ hướng đó hình như đi tới chợ, chẳng lẽ hai người muốn hẹn hò ở trong chợ sao?”
Tần Lộc cứng người, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vì tôn nghiêm, cậu vẫn gượng gạo đáp: “Chúng tôi đã hẹn nhau đi chợ mua đồ về nấu cơm! Không được à?”
Hàn Mục Sở nín cười: “Thế tùy em vậy, anh đi trước.”
Sau đó hắn liền đi thật, cũng không buồn quay đầu lại!
Đệch! Tần Lộc ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn. Chẳng lẽ Hàn Mục Sở tin câu chuyện hoang đường của mình thật? Hắn tin mình sẽ cùng người khác hẹn nhau đi chợ về nhà nấu cơm?!
Nếu như vì hắn tin nên mới đi… Vậy điều đó có chứng minh được rằng kỳ thực hắn cũng rất để ý tới mình, rất khổ sở không?
Trong lúc Tần Lộc còn ngây người, bóng lưng Hàn Mục Sở đã càng ngày càng xa. Tần Lộc cảm thấy bản thân bây giờ có đi theo phía sau, tên kia cũng sẽ không biết đâu. Vì vậy, cậu liền cất bước, trước sau cùng hắn duy trì khoảng cách nhất định. Cậu cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc thì người nào sẽ muốn hẹn hò với bạn trai cũ của mình.
Lúc chạng vạng, đường đi bộ người đến người đi. Hơn nữa vào cuối tuần, người ra ngoài ăn cơm, hẹn hò cũng đông hơn nhiều. Tần Lộc có một đống người yểm hộ, không lo lắng mình bị Hàn Mục Sở phát hiện. Huống hồ, Hàn Mục Sở đi rất gấp, không nhìn ngang ngó dọc.
Cậu đi theo Hàn Mục Sở tới một nhà hàng cơm tây thì dừng lại. Hắn nhìn đồng hồ, sau đó lấy điện thoại ra gọi, chỉ chốc lát sau đã có một người đi tới vỗ vai, chào hỏi.
Chỉ là… người cùng hắn chào hỏi nhìn thế nào cũng thấy quen mắt?!
Tần Lộc cầm tờ báo che mặt, híp mắt nhìn về phía xa xa, nhìn một hồi lâu mới thấy rõ mặt đối phương.
ĐM! Người này, mẹ nó không phải lớp trưởng Lưu Khải của bọn họ sao?! Đối tượng lén lút hẹn hò với Hàn Mục Sở là Lưu Khải?! Này cũng quá thần kỳ rồi!
Cậu nhớ rõ lúc còn đi học, quan hệ giữa Hàn Mục Sở với Lưu Khải cũng không thân thiết lắm, chỉ là cùng trong đội bóng rổ, thường chơi bóng với nhau mà thôi. Hơn nữa, khi đó Hàn Mục Sở không thích cùng người khác nói chuyện, phần lớn thời gian đều dính một chỗ với mình. Thế quái nào mà tốt nghiệp xong bọn họ lại thông đồng với nhau được?
Lẽ nào Lưu Khải cũng là gay?! Như vậy lần này bọn họ gặp mặt tính là xem mắt?
Tần Lộc vuốt cằm lắc đầu, không đúng, nếu là xem mắt vậy hẳn là sẽ không làm ra biểu hiện đã hẹn trước.
Chẳng lẽ… chỉ là huynh đệ tốt hẹn nhau ăn bữa cơm? Là mình đa tâm? Thế nhưng lúc hỏi có phải đi hẹn hò không, hắn nói ừ mà!
Tần Lộc còn muốn tiến lên trước để nhìn cho rõ thì bác gái trong cửa hàng bán báo nhô đầu từ cửa sổ ra: “Cậu kia, mua báo không? Tôi thấy cậu đứng đây gần nửa ngày rồi, đã chọn được báo chưa?”
Tần Lộc vuốt mũi, lúng túng nói: “Không mua.”
Không mua báo, bác gái lại đứng ở cửa sổ nhìn cậu như hổ rình mồi. Tần Lộc cảm thấy ngượng ngùng, liền đi ra chỗ khác. Cậu đi được mấy bước, sau đó quay đầu lại nhìn về phía nhà hàng thì nơi đó đã chẳng còn ai.
Tần Lộc đoán hai người họ đã vào trong rồi. Sau khi biết đối tượng hẹn hò của Hàn Mục Sở là Lưu Khải, thì không thấy hứng thú nữa. Dù sao thì lấy hiểu biết của cậu với hắn, nếu Hàn Mục Sở muốn tìm bạn trai, chắc chắn sẽ không tìm Lưu Khải.
Nghĩ xong, tâm tình của Tần Lộc thoải mái hơn nhiều. Cậu lấy điện thoại ra nhìn thời gian, phát hiện đã sắp tới giờ hẹn với Tư Tần Mộ Sở, liền vui vẻ đi tới nơi hẹn.
Tư Tần Mộ Sở nói hôm nay có chút việc bận nên để Tần Lộc chờ ở quán Starbucks gần đó. Tần Lộc đi vào, gọi một phần trà blueberry lạnh cùng bánh phô mai. Mới vừa bưng đồ tới một chỗ cạnh cửa sổ, còn chưa kịp ăn, Tần Lộc đã nhìn thấy một người quen thuộc ngồi xuống đối diện mình.