Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam

chương 63

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau.

Lê Ngạo Nhiên đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng kéo Bạch Nguyệt, ôm chầm lấy nàng, thấp giọng nỉ non bên tai:” Ta nhất định sẽ không phụ nàng.”

” Uhm……” Bạch Nguyệt nhắm mắt, cười.

Thật lâu sau, hai người mới tách ra.

” Gần đây , huynh đang bận cái gì vậy?” Bạch Nguyệt tò mò, nghiêng đầu hỏi.

” Triều đình hiện tại chia làm thế lực, nhất định phải an định lại.” Lê Ngạo Nhiên ngồi trên ghế bên mép giường, nghiêm túc trả lời.

” Giúp ai? Hữu Thừa tướng hay Tả Thừa tướng, hay là Thái hậu?” Bạch Nguyệt khó hiểu hỏi.

” Đều không phải.” Lê Ngạo Nhiên lắc đầu.

” Vậy là ai?” Bạch Nguyệt lại càng không hiểu.

” Giúp Hoàng Thượng.” Lê Ngạo Nhiên cười khổ. Sư phụ chết tiệt, lời nói ngày đó của ông cư nhiên nhanh như vậy liền linh nghiệm, thật đáng ngờ, không biết có phải ông đã sớm biết thiên hạ sẽ có thế cục này.

” A?” Bạch Nguyệt kinh ngạc rồi cũng hiểu. Quả thật, Hoàng Thượng mới thật là người đứng đầu. Giúp Thừa tướng là mưu phản, mà giúp Thái Hậu, hình như là giúp nhà ngoại cầm quyền. Lùi một vạn bước mà nói, Hoàng Thượng mới là người chủ thật sự. Chẳng qua, cũng lằng nhằng quá, vốn là việc Vũ Sơn phái tiêu diệt Tà giáo, cư nhiên bây giờ kéo ra chuyện lớn như vậy. Thật làm người ta đau đầu mà.

Dường như đoán được suy nghĩ của Bạch Nguyệt, Lê Ngạo Nhiên dịu dàng cầm tay nàng, mỉm cười nói .” Vốn ta cũng không muốn dính vào cuộc chiến này, nhưng ta đã đồng ý với sư phụ. Nếu đương kim Hoàng thất gặp nạn,thì phải ra tay hỗ trợ. Yên tâm, làm xong việc này, chúng ta sẽ trở về.”

Bạch Nguyệt hơi tò mò về sự phụ Lê Ngạo Nhiên, rốt cuộc là một người như thế nào. Là thần thánh phương nào mà có thể bồi dưỡng ra một người xuất sắc như Lê Ngạo Nhiên. Gật đầu, Bạch Nguyệt đồng ý.

“Chờ xong việc, ta sẽ dùng nghi lễ xa hoa đón nàng về Vô Ưu Cung.” Lê Ngạo Nhiên cười dịu dàng.

Đôi mắt Bạch Nguyệt bỗng xa xăm, mông lung, hôn lễ? Chính nàng chưa từng nghĩ đến việc xa xỉ này? Hạnh phúc dường như xa vời vợi. Mà trước kia, điều hạnh phúc nhất của nàng chỉ là một bữa tiệc lớn.

“Làm sao vậy?” Lê Ngạo Nhiên cảm giác ánh mắt Bạch Nguyệt có chút trống rỗng, không khỏi lo lắng. “Vết thương lại đau sao?”

“Không, không có.” Bạch Nguyệt hồi thần, cười, lắc đầu. “Thuốc của Thánh y đương nhiên lợi hại nhất rồi”.

“Haha, khi nào thì cũng học vuốt mông ngựa thế?” Lê Ngạo Nhiên nhéo mũi Bạch Nguyệt.

“Nào có, ta ăn ngay nói thật mà!” Bạch Nguyệt đẩy cái tay đang nhéo mũi mình ra.

“Được được, nàng nói gì thì chính là cái đó, tối nay muốn ăn cái gì?” Lê Ngạo Nhiên với tat sửa lại tóc rối giúp Bạch Nguyệt.

“Ăn thịt bò!”

“Không được, nóng.”

……………………….

Ở trong biệt viện mấy ngày, Bạch Nguyệt nghĩ nàng sắp bị nuôi béo như heo rồi. Mặc dù vết thương đã lành , phần, nhưng vẫn bị Lê Ngạo Nhiên coi như bệnh nhân bị thương nặng.

Mỗi ngày cứ ăn rồi ngủ. Thức ăn đều do Lê Ngạo Nhiên yêu cầu người thực hiện cho hợp với sức khỏe của nàng, ăn xong thì bắt nằm nghỉ. Muốn ra ngoài đi dạo cũng không được, nói là nóng, không tốt, sẽ bị cảm nắng. Chỉ cho phép buổi tối ra tiều đình ngồi hóng gió một chút, không cho ngồi lâu sẽ bị lạnh.

Nằm trên giường, Bạch Nguyệt sờ sờ hông của mình, rồi sờ ngực, không khỏi cười trộm, có lẽ béo ra không chỉ là eo, mà còn có chỗ ấy nữa.

Hôm nay, Lê Ngạo Nhiên ra ngoài cùng Lăng Ngôn, bỏ lại Bạch Nguyệt nằm buồn ở biệt viện.

Tựa trên hành lang, ngắm trăm hoa trong vườn, cảm thấy chán chết.

Trong sân bên cạnh có một hồ sen. Không để ý hạ nhân ngăn cản, Bạch Nguyệt dùng khinh công bay đến bên hồ, chỉ vì muốn ngắm nhìn rõ hơn đóa hoa sen nở được đã sáu bảy phần, rất đẹp. Vươn tay, hơi chạm nhẹ vào cành, dùng lực một chút, “cạnh” một tiếng, hái đóa sen đẹp đẽ xuống.

“Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi. Lát nữa, Cung chủ về thấy ngài còn chưa uống, sẽ la mắng chúng nô mất.” Giọng nha hoàn Lưu Thủy văng vẳng truyền tới.

Bạch Nguyệt bĩu môi, mấy người này toàn xem lời của hắn như thánh chỉ ấy. Đã bảo là khỏi rồi, mà không tin, cứ kêu là phải điều trị tiếp.

“Đừng gọi nữa, ta đến ngay đây.” Bạch Nguyệt thở phì phò, tay nắm đóa sen, nhẹ bay trở về bên Lưu Thủy.

Đón chén thuốc, uống cạn trong một hơi, le lưỡi, đắng thế! Giờ lại nhớ thuốc viên cuả tây, nhỏ bé vậy, chỉ cần nuốt chửng là được.

“Tiểu thư, đây là thứ Cung chủ dặn đưa ngài sau khi uống thuốc xong.” Lưu Thủy dua ra một cái hộp nhỏ. Bạch Nguyệt mở ra, là mấy viên mật ngọt, cứ uống thước xong là có. Bạch Nguyệt khẽ nở nụ cười, mỗi lần đều thế, cứ coi nàng như đứa bé vậy.

Lưu Thủy nhìn thấy mặt Bạch Nguyệt cười tươi như hoa lộ ra núm đồng tiền, ngây ngẩn cả người. Thật đẹp, như tiên nữ giáng trần ấy, có lẽ chỉ có nữ tử như vậy mới xứng đôi với Cung chủ.

“Sư huynh! Sư huynh!!!” Đột nhiên một âm thanh trong trẻo ở phía xa vang lên.

“Quan cô nương, Cung chủ thật không có ở đây, người đã ra ngoài làm việc.”

“Nói bậy! Ta đã hỏi sư phụ rồi, sư huynh ở đây, thế mà ngươi dám nói là không có, dám gạt ta?” Giọng điệu đầy kiêu ngạo.

Sư huynh? Sư phụ? Nghe cung cách ăn nói của hạ nhân, nữ tử này hình như là sư muội Lê Ngạo Nhiên. Nhưng sao nàng chưa từng nghe ai nói đến nhỉ?

“Là ai?” Bạch Nguyệt nhíu mày, hỏi Lưu Thủy đứng bên cạnh.

“Là Quan cô nương, cũng là Tiểu sư muội của Cung chủ.” Lưu Thủy thì thầm trả lời, nỗi chán ghét chợt lóe rồi biến mất trong mắt, cái người điêu ngoa kia dám đuổi theo đến tận đây.

Bạch Nguyệt nhìn người bước vào cửa, quần áo trắng bay phất phới. dung nhan đẹp như hoa, khiến người ta không nhịn được phải liếc nhìn. Mà ánh mắt đầy vẻ kiêu căng, cao ngạo. Đi theo phía sau là một nam tử, gương mặt lạnh như tiền.

“Quan cô nương.” Lưu Thủy đứng bên cạnh Bạch Nguyệt, hơi nhún người, hành lễ.

“Sư huynh đâu rồi?” Quan Hương hơi hất cằm, kiêu ngạo hỏi.

“Cung chủ đã ra ngoài làm việc.” Lưu Thủy lạnh nhạt trả lời.

“Hả?” Bây giờ Quan Hương mới tin sư huynh đã ra ngoài thật. Lưu Thủy là nha hoàn sư huynh tin tưởng.

“Ngươi là ai?” Đến giờ, Quan Hương mới chú ý đến người đứng bên cạnh Lưu Thủy, vẫn im lặng không nói gì. Bạch Nguyệt trong lòng có chút chán ghét khi thấy nàng ta xinh đẹp hơn cả mình. Là một đại mỹ nhân, là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?

Đối với loại người kiêu căng tự phụ, Bạch Nguyệt chẳng ưa gì, cũng chẳng muốn phí nước bọt để nói chuyện, xoay người muốn bỏ đi .

” Đứng lại! Ta đang hỏi ngươi đấy!” Quan Hương tức giận , quát lớn , thấy gương mặt họa thủy Bạch Nguyệt là đã ngứa mắt. Trực giác của phụ nữ mách bảo, nữ nhân này sẽ là uy hiếp lớn.

Bạch Nguyệt cũng chẳng thèm quay đầu, thản nhiên nói.” Lưu Thủy, ta mệt.”

” Dạ.” Lưu Thủy cúi đầu, đuổi theo bước chân Bạch Nguyệt.

Khốn kiếp! Dám coi thường nàng! Lần trước tới Vô Ưu cung , mọi người đều phải cung kính với nàng , vậy mà lần này, đến cả Lưu Thủy cũng vô lễ với nàng?

” Đứng lại, Lưu Thủy, ả là ai?” Quan Hương thấy Bạch Nguyệt không thèm để ý tới mình , tức giận quay sang hỏi Lưu Thủy.

” Là vị hôn thê chưa gả của Cung chủ. Bạch tiểu thư.” Lưu Thủy lễ phép trả lời, nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái . Cô nương kiêu căng này, để nàng ta chết tâm sớm một chút cũng tốt, đỡ phải cứ quấn lấy Cung chủ nhà mình.

” Cái gì? Nói bậy!!!” Tiếng thét chói tai.” Không thể nào, sư huynh chưa từng nói với ta! Làm sao có thể như thế? Hồ ly tinh từ đâu đến!” Nghe được câu trả lời của Lưu Thủy, Quan Hương liền không thể bình tĩnh nổi , cũng chẳng còn để ý đến hình tượng , lớn tiếng mắng chửi người . Quan Hương lại nhớ đến gương mặt Bạch Nguyệt cực kỳ xinh đẹp, trong lòng vô cùng rối loạn. Không thể nào! Sư huynh sao có thể để ý người khác? Chỉ có mình, chỉ mình mới có thể…

Không có khả năng! Sư huynh là một người như thần, sao lại có thể để ý đến một nữ nhân như thế. Nhất định là do nữ nhân này cậy vào chính mình có mấy phần tư sắc , cứ cố ý bám ở đây không chịu rời đi.

Nam tử phía sau Quan Hương sau khi nghe mặt cũng biến sắc, hắn ta đã có hôn thê?

” Đứng lại! Ngươi nói rõ cho ta!” Quan Hương tức giận đến muốn điên. Nàng vất vả tu luyện, không ngừng nâng cao tu vi, ngàn dặm đuổi theo, đều vì vị sư huynh hoàn mỹ trong tâm trí. Đều vì để ánh mắt sư huynh có thể chú ý đến mình nhiều hơn một chút . Mãi mới thuyết phục được người nhà, nhưng với điều kiện phải mang theo tên bảo tiêu chướng mắt đi cùng , giờ lại nghe được một tin tức thế này. Buồn cười, làm sao có thể ?

Bạch Nguyệt vần như cũ, mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi.

” Ta bảo ngươi đứng lại! Điếc hả?” Mắt Quan Hương trầm xuống, cho tới giờ, chưa có ai dám vô lễ với nàng như vậy. Trên tay đã đem roi rút ra , không hề nương tay nhắm thẳng phía Bạch Nguyệt. Trong lòng thầm nghĩ , nếu đối đầu trực diện nhất định phải hủy gương mặt của ả hồ ly tinh này.

Lưu Thủy cũng không có bất cứ hành động gì , chỉ đứng yên lùi sang một bên. Nếu cả chuyện này cũng không xử lý được, sao có tư cách là nữ chủ nhân của Vô Ưu cung !

Bạch Nguyệt nghe được tiếng rít xé gió sau lưng, bật người lại, lập tức rút ra Bách Hoa Tiên, đánh bật lại thứ đang tiến đến gần nàng.

“Bách Hoa Tiên!” Quan Hương thất thanh kêu lên! Trong lòng càng thêm hận ả tiện nhân này. Nàng luôn cố gắng luyện tiên thuật để làm gì chứ? Nguyên nhân chính là vì nó, muốn sư huynh thừa nhận nàng, để rồi đòi lấy Bách Hoa Tiên! Chỉ có nàng mới xứng được đứng bên sư huynh. Nhưng bây giờ Bách Hoa Tiên lại đang nằm trong tay nàng ta!

“Đúng vậy, là Bách Hoa Tiên.” Bạch Nguyệt cười rộ lên, đánh bật lại roi đang đánh úp về phía nàng, rồi đứng lại. Vui vẻ nhìn nữ tử đang đứng trước mặt, đang tức giận đến cả mặt cũng vặn vẹo xấu xí, trong lòng cũng cảm thấy tội lỗi khi tính ác nổi lên, muốn làm cho gương mặt ấy càng biến dạng hơn nữa. (Chị Nguyệt cũng biến thái gớm...)

“Sao ngươi có thể trộm được?” Quan Hương hung hăng trừng Bạch Nguyệt.

“Hừ! Chẳng biết là con cái nhà ai, không có giáo dưỡng, mà đầu óc cũng có vấn đề. Ai có thể trộm được đồ của Vô Ưu Cung? Trộm đồ còn có thể an nhiên đứng ở nơi này?” Bạch Nguyệt cười lạnh, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc mà nhìn nàng ta.

“Hừ!” Luôn được chiều chuộng như Quan Hương, đã khi nào bị chọc tức đến thế này, khi nào bị người khác trách móc như vậy? Nhất thời thẹn quá thành giận đem roi trong tay càng quất mãnh liệt về phía Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt lắc đầu, mới bị trêu thế mà đã mất hết lý trí, “ngây thơ” quá. Nhưng ánh mắt nàng lại càng thêm sắc bén, bởi vì Quan Hương ác độc quất roi đều nhắm vào mặt mình.

Thật là, đã nể vài phần, thì lại càng lên mặt. Bạch Nguyệt cười lạnh, nam nhân của nàng cũng mị lực quá lớn rồi. Nếu muốn chơi, thì nàng cũng vui vẻ theo đùa một chút để giãn gân cốt cũng tốt. Bạch Nguyệt quơ roi nghênh chiến.

Vốn dĩ, Quan Hương cũng không phải là đối thủ của Bạch Nguyệt, huống chi Bạch Nguyệt sử dụng vũ khí không phải roi thường. Trong chốc lát, Quan Hương chỉ có thể chật vật né tránh. Bạch Nguyệt cũng không muốn ngừng tay, trong đầu lại nổi lên ý xấu muốn trêu đùa nàng ta một chút. Một hồi thì đánh cho đầu tóc Quan Hương tán loạn, một hồi thì đánh rách váy, nhưng vẫn không thật sự nặng tay với nàng ta.

Rốt cuộc, người đi theo Quan Hương không chịu nổi, bắt lấy Bách Hoa Tiên, trầm giọng nói: “Cô nương, xin thủ hạ lưu tình.”

Bạch Nguyệt giật mạnh roi lại, làm cho tay bắt lấy roi của Lý Hưng chảy cả máu. Bạch Nguyệt lộ ra khuôn mặt tươi cười, cười một cách ‘vô hại’, nhưng lời nói ra thì trái ngược hoàn toàn: “Ngươi, thật đúng là người không biết xấu hổ a. Mới vừa rồi chủ tử ngươi muốn quất nát mặt của ta cũng không thấy ngươi ngăn chủ tử mình, giờ lại bảo ta nhẹ tay?”

Mặt Lý Hưng tím tái như gan heo, không thể phản bác. Lưu Thủy ở bên thưởng thức tiết mục, vô cùng vui vẻ, mạnh mẽ quá, chỉ có người như vậy mới xứng đáng là nữ chủ nhân của Vô Ưu Cung.

“Nô tài vô dụng!” Quan Hương tát Lý Hưng một cái, mà người tên Lý Hưng cũng không nhăn mày lấy một cái, chỉ đứng yên chịu đựng.

“Tiểu thư...” Lý Hưng cúi đầu, thấp giọng.

“Ngươi xéo cho ta. Ta không muốn nhìn mặt ngươi nữa!” Quan Hương quá giận, lại muốn đánh người.

“Tiểu sư muội?” Một giọng nói lạnh nhạt lọt vào tai mọi người. Lê Ngạo Nhiên vừa về đã thấy một màn này. Quan Hương chật vật đứng trong viện, vẫn đang giơ cao tay đánh người. Bạch Nguyệt cầm roi, lạnh nhạt đứng một bên.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Lăng Ngôn nhìn thấy mọi thứ bừa bộn chung quanh, đoán chắc là vừa mới có đánh nhau.

“Sư huynh, oaoaoaoaoa....” Quan Hương đột nhiên khóc rống, bổ nhào vào lòng Lê Ngạo Nhiên gào khóc “Có người bắt nạt muội!”

“Là sao?” Lê Ngạo Nhiên cau mày, lập tức đẩy Quan Hương ra.

Ánh mắt sắc như kim châm của Bạch Nguyệt phóng đến, cũng to gan nhỉ, dám ôm nam nhân của nàng!

“Nữ nhân kia dám bắt nạt muội, oaoaoa, còn định giết muội nữa...” Quan Hương gào khóc, chỉ vào mái tóc loạn, tố cáo Bạch Nguyệt bạo hành. Đã vậy, còn cố ép sát vào người Lê Ngạo Nhiên.

Lê Ngạo Nhiên nhẹ nhàng đẩy ra, thản nhiên nói: “Người mà muội nói là nương tử chưa qua cửa của ta, cũng là tẩu tử tương lai của muội.” Nhưng trong lòng cũng đoán ra đại khái, chắc là sư muội kiêu ngạo này tự tìm phiền thôi.

“Cái gì?!” Quan Hương kinh ngạc lập tức ngừng khóc, từ chính miệng Lê Ngạo Nhiên thì sao còn giả được. Nói như thế thì nữ tử đẹp như hồ ly này quả thật là nương tử chưa cưới của sư huynh? Không! Mình không tin! Không thể nào!

“Không đúng, phải không sư huynh, sao huynh lại có thể thích nữ nhân như hồ ly tinh này được, chẳng qua ả ta chỉ có khuôn mặt đẹp mà thôi...” Quan Hương rối loạn, lời lẽ cũng không còn mạch lạc.

“Câm mồm!” Lê Ngạo Nhiên trên mặt đã có chút tức giận, quát Quan Hương.

Quan Hương kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên sư huynh nặng lời với nàng! Nhìn khuôn mặt lạnh lùng ấy, lại thấy mọi người xung quanh lạnh nhạt, hờ hững, còn nàng ta thì đang nhìn mình một cách khinh thường, Quan Hương ngẩn người.

“Sư huynh ngốc! Ghét sư huynh, không thèm quan tâm nữa... Oaoaoa...” Quan Hương khóc lớn chạy ra ngoài.

Lê Ngạo Nhiên cũng không có hành động gì, Lăng Ngôn cũng chỉ nhìn rồi nhún vai, chẳng nhúc nhích.

“Cáo từ. Quấy rầy.” Lý Hưng vội vàng đuổi theo.

Trong sân yên tĩnh lại.

Bạch Nguyệt thu roi, mỉm cười đi đến bên Lê Ngạo Nhiên: “Huynh đã trở lại.” Dịu dàng y như cô vợ nhỏ đang chờ đức lang quân về nhà.

“Ừ, ta đã về. Tối nay muốn ăn gì?” Lê Ngạo Nhiên cười ôn nhu, đưa tay vuốt ve tóc Bạch Nguyệt.

“Uhm, muốn ăn...” Bạch Nguyệt ra vẻ ngẫm nghĩ.

Hai người nói nói cười cười đi vào phòng, cứ như vốn dĩ chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

Lưu Thủy sai người dọn dẹp sân vườn.

Lăng Ngôn đáng thương bị bỏ qua một bên, đứng trong vườn nhìn hai người kia nói cười đi về phòng, rít qua kẽ răng. “Gian, phu, dâm, phụ.”

Hai người đồng thời quay người lại, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng về phía Lăng Ngôn, đồng thời mở miệng. “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

“A, không có gì, thời tiết hôm nay thật đẹp.” Lăng Ngôn nhìn trời, lại thầm thương hại Quan Hương. Nha đầu điêu ngoa kia, nếu không phải vì sư phụ, có khi đến cửa cung Vô Ưu, Lê Ngạo Nhiên cũng chẳng cho nàng ta bước vào. Đáng thương, nha đầu ngốc.

Quan Hương giận dữ chạy khỏi biệt viện, còn Lý Hưng đuổi sát theo sau.

Đến một con hẻm nhỏ, Quan Hương mới ngừng bước.

“Tiểu thư...” Lý Hưng cẩn thận mở miệng.

“Cút đi, đồ nô tài vô dụng, ngươi chạy theo ta làm cái gì? Để cười ta sao? Còn chưa đủ sao?” Quan Hương lại bắt đầu khóc.

“Không, không phải, chủ tử.” Nỗi đau trên tay dần lan tỏa, nhưng đau nhất không phải ở đây. Nhìn thấy chủ tử thương tâm như vậy, Lý Hưng càng đau hơn.

“Cút đi!” Quan Hương vô lực dựa vào vách tường, tuột xuống. Nàng cố gắng vì cái gì chứ? Liều mạng luyện võ, chỉ vì muốn ở bên người ấy. Nhưng được cái gì? Mất hết hi vọng. Thậm chí, kể cả khi nàng bỏ chạy, hắn cũng chẳng thèm an ủi. Trong lòng hắn, mình là cái gì đây?

Khóc một lúc, Quan Hương ngẩng đầu, vẫn thấy Lý Hưng đứng sau.

“Còn đứng đây làm gì?” Quan Hương lạnh nhạt hỏi.

“Tiểu thư, kỳ thật, kỳ thật những gì ngài vừa làm càng đẩy Lê công tử về phía vị cô nương kia thôi. Hai người còn chưa thành thân, tiểu thư vẫn còn hi vọng.” Lý Hưng nén chặt nỗi đau, nói. Hắn không cần bất cứ cái gì, chỉ cần nụ cười hiển hiện trên mặt nàng ấy mà thôi.

“Ngươi có ý gì?” Quan Hương trừng mắt, trong lòng chợt lóe lên cái gì đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio