Tên cậu là Duy, tức là duy nhất, và cậu cũng là con trai độc của ông Lý Gia Đoàn, đại gia kinh doanh thực phẩm giàu có tiếng. Tuy nhiên, từ nhỏ Duy đã được gửi sang nước ngoài du học nên hiếm ai biết gia sản Lý Đoàn đồ sộ đã có người thừa kế. Sự xuất hiện của anh chàng lạ mặt làm các cổ đông đang nhăm nhe chiếc ghế chủ tịch trong công ty Lý Đoàn méo mặt. Duy lạnh lùng nói:
- Quý vị không cần lo cho cái công ty lớn không người lèo lái. Đã có tôi, là con trai ông Đoàn trở về để tiếp quản. Cho tôi tuần để lo hậu sự cho người cha xấu số vừa mới qua đời của tôi và xem xét lại mọi chuyện lớn nhỏ của công ty. Đúng h sáng thứ sẽ có cuộc họp Hội đồng quản trị. Chủ tịch sẽ là tôi. Lý Đoàn Duy! Không nhiều lời. Quản gia, tiển khách!
Đáng chú ý nhất trong số những tên tai to mặt bự có mặt tại nhà hôm đó chính là Trần Kiên, người được cho là có uy tín và đủ sức lãnh đạo công ty Lý Đoàn nghiễm nhiên trở thành Chủ tịch nếu Duy không kịp trở về. Nhưng ông chỉ gây cho anh sự chú ý không phải vì những gì anh đã biết mà là cái phong thái đĩnh đạc, một chút bí ẩn và lúc nào cũng là nụ cười nhếch mép làm Duy cảm thấy người này có gì đó không bình thường. Duy gõ cửa phòng, mẹ cậu không ngừng khóc, Duy nói:
- Mẹ à … Mẹ phải gượng dậy. Ba đã không còn ở đây nữa rồi. Có đau nhưng cũng phải chấp nhận sự thật thôi.
- Con trai, cuối cùng thì con đã về.
- Mẹ, ba đã mất rồi. Nhưng bà nội thì vẫn còn đó. Nhiệm vụ của chúng ta là phải chăm sóc bà. Bà cũng buồn đâu kém gì mẹ con mình đâu ạ.
Nhìn bà Quế, Duy điềm tĩnh:
- Mẹ, giờ mẹ có thể kể lại chi tiết toàn bộ sự việc về cái chết của ba không?
Bà Quế có vẻ chần chừ rồi lại ứa nước mắt ôm con trai:
- Duy ơi… Mẹ khổ lắm.
Bà Quế lại khóc nức nở khi nhắc về ông Đoàn, phải đợi một hồi lâu Duy mới có thể làm bà bình tĩnh trở lại. Duy ở bên cạnh mãi cho tới khi bà ngủ thiếp đi anh mới trở về phòng. Anh thở dài, lẽ ra anh còn một khối mơ ước mà đã dầy dựng được kể từ lúc còn là sinh viên ở Đức. Nhưng giờ đây, mọi việc làm đã phải gác lại và trở nên dang dở khi người cha đột ngột mất và qua đời. Duy phải bán lại cái văn phòng nhỏ của anh vừa mở được ở thành phố Hamburg xinh đẹp quay về đây tiếp quản chiếc ghế chủ tịch. Dù không thích nhưng Duy không thể không làm thế. Bởi vì anh đâu còn lựa chọn nào khác?????