Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt, Tuệ Lâm thấy mình đang ôm Duy và ngủ ngon lành. Ngủ ngon thật, đặc biệt là được nằm trong vòng tay một ai đó. Lâm tủm tỉm cười với cái suy nghĩ ấy, cô trở mình và nằm sấp lại ngắm nhìn Đoàn Duy lúc anh vẫn còn ngủ say.
- Trông đẹp trai đó chứ! Sao mình chỉ nhận ra trong lúc hắn ngủ vậy?
Rồi nhìn lại cảnh vật xung quanh, Lâm ấm áp trong chiếc áo khoác của Duy. Cô chợt cảm thấy lòng mình được sưởi ấm giữa trời đông. Không lạnh như ở Mỹ, nhưng dù sao Lâm cũng thích cảm giác se se lạnh vào sáng sớm thế này đây….
- Mặt tôi dính gì ư?
Lâm giật mình ngồi bật dậy, Đoàn Duy mở mắt ra và ngồi dậy. Anh nói:
- Con gái say xỉn ngáy ghê thật. Tôi mất ngủ cả đêm!
- Tôi ngáy bao giờ? Chưa bao giờ tôi ngủ ngáy.
- Tùy cô. Lại còn thêm cái tật nói mớ, hại tôi chẳng thể ngủ.
- Vậy sao không đi chỗ khác.
- Vì hôm qua tôi cũng đã quá xỉn rồi.
- Tôi và anh chẳng bao giờ ngủ chung lần thứ hai. Anh đừng lo về điều đó.
- Cô nghĩ cô được ngủ cạnh tôi thêm lần thứ hai à?
- Đáng ghét! Tôi ghét anh …
Vẫn chiêu cũ, Tuệ Lâm định lôi giày ra quăng vào mặt Duy. Nhưng cô tìm mãi vẫn không thấy, nhìn xuống thì chỉ còn lại đôi vớ bao quanh đôi bàn chân. Lâm ngạc nhiên:
- Giày của tôi đâu rồi?
Duy cười hả hê:
- Hôm qua lúc cô say xỉn, cô đã quăng hết xuống sông rồi. Xuống dưới mà nhặt!
- Sao lại ở dưới?
- Hỏi tôi à?
- Lúc đó sao anh không chụp lại?
- Tôi thích nhìn cảnh thế này này.
- Rồi làm sao tôi đi được? Tôi để xe ở công ty.
- Mặc xác cô. Sáng rồi! Tôi về đây!
- Ừ … Đi đi! Đi đi! Đồ đáng ghét!
Duy đứng dậy và nhìn Tuệ Lâm, cô nàng ấm ức không nói gì bỏ đi trước còn cố va chạm thật mạnh với Đoàn Duy. Con đường đi xuống bờ sông đá lởm chởm, đi chỉ với đôi vớ thì quả thực rất đau và dễ bị thương. Duy thở dài:
- Lâm, chờ đã!
- Không cần. Tránh xa tôi ra!
- Cô sẽ bị thương đấy.
- Không phải anh nói anh thích nhìn thấy thế này lắm sao? Đứng đó mà thưởng thức đi.
- Là cô nói đấy nhé! Không cần giúp thì thôi.
- Đi chỗ khác. Không cần.
Duy đi ngược hướng với Tuệ Lâm, được vài bước thì đã nghe tiếng thét của cô nàng. Duy quay lại, Lâm nằm sóng xoài trên nền đất đá. Duy chạy lại đỡ Tuệ Lâm:
- Không sao chứ?
Tuệ Lâm cáu kỉnh vung tay định đánh nhưng Duy đã nắm chặt cổ tay cô lại:
- Tôi thuộc bài rồi.
- Vậy thì có bài mới.
Lâm cũng nhanh nhẹn dùng tay còn lại mà tát vào má Duy làm anh đau điếng. Nhưng nhìn thấy hai đầu gối đầy máu của Tuệ Lâm, Duy cũng không nỡ ăn thua đủ với cô. Với lại, anh cũng cảm thấy xót xa và có vẻ có lỗi. Kéo Lâm đứng dậy rồi đặt cô lên vai, Duy cõng Lâm đi. Đi một đoạn đường khá dài, Duy nói:
- Sao cô thích tát vào mặt người khác vậy?
- Không phải ai tôi cũng đánh.
- Vậy tôi là loại người gì đối với cô… Kể từ lúc chúng ta gặp nhau tới giờ tôi đã chịu bao nhiêu cái tát của cô rồi?
- Anh làm tôi ghét. Anh là loại đàn ông tôi chưa nghĩ nhiều hơn phút.
Duy ngạc nhiên vì câu trả lời này. Nhưng Duy không hề biết rằng, chàng người yêu quá cố của Tuệ Lâm còn nhận nhiều cái tát của cô gấp chục lần anh lúc mới quen. Không phải tự nhiên mà lãnh nhận nhiều cái tát thế đâu. Anh cảm thấy có một thoáng thất vọng trôi nhanh qua. Duy nhoẻn cười:
- Ừ… tôi đâu phải Tiến Mạnh.