- “Mày là tên đại ngốc, Đoàn Duy ạ! Lẽ ra đã có cơ hội tốt như vậy … Thế mà lại…Sao mày lại trở nên nhát thế?”
- “Tại sao mình lại mong chờ một điều gì đó… đại loại giống như nụ hôn từ Lý Đoàn Duy trong khoảnh khắc đó? Mình thích anh ta chăng?”
Mí mắt đã khép lại, nhưng chưa chắc gì hai tâm hồn đó đã thực sự đi vào giấc ngủ, chìm sâu vào nhiều mộng đẹp của đêm.Lại thêm một lần cặp đôi oan gia bên nhau, bên bờ sông, dưới làn gió lành lạnh. Điều mà cả hai đều quả quyết không bao giờ xảy ra một lần nữa.
Mà lòng người nào ai hay, ai biết trước đâu chữ "ngờ"!
Chap :
Sân bay Tân Sơn Nhất …
- Chào, là tôi đây!
- Anh về rồi đó hả?
- Tôi đã cố giữ lời hứa với cô ấy. Nhưng tôi không chịu nổi và phải hoàn tất công việc sớm ngày.
- Anh về thì lo vào đây nhanh đi.
- Giọng điệu sao thế? Có chuyện gì rồi hả?
- Thì anh cứ vào.
- Trần Khải An, không nói là có chuyện nữa đấy. Khiết Nhã xảy ra chuyện gì?
Mạnh vừa định leo lên xe của công ty để về nhưng anh đổi ý và đón Taxi tới bệnh viện. Mạnh chạy thật nhanh và thấy Khải An đứng trước cửa phòng:
- Mẹ kiếp, chuyện gì vậy Khải An?
- Cô ấy đã cố làm cho anh bất ngờ.
Gương mặt buồn bã của Khải an cho biết có chuyện không hay sắp xảy ra. Mạnh xách áo anh chàng ốm yếu lên nóng nảy:
- Có chuyện gì? Sao anh chắc như đinh đóng cột sẽ giúp tôi trông chừng Khiết Nhã. Bất ngờ là bất ngờ cái gì…
- Cô ấy đã cố che giấu anh để đồng ý làm phẫu thuật.
- Rồi mọi chuyện thế nào?
- Anh Mạnh, anh có còn yêu Khiết Nhã nếu cô ấy phải sống trong mù lòa suốt đời không?
- Anh nói cái gì? Thất bại rồi hả?
Mạnh ngẩng người ra rồi nhìn vào phía trong qua cửa kính, Khiết Nhã ngồi quay lưng lại và nhìn ra cửa sổ. Mạnh thấy mắt mình như nhòe đi, anh không biết phải đối mặt với cô thế nào. Quay lại nhìn Khải An, anh chậm rãi:
- Để tôi vào gặp cô ấy đi!
- Cô ấy muốn anh trả lời câu hỏi đó.
- Im đi đồ khốn! Lẽ nào tôi hết yêu Khiết Nhã nếu cô ấy bị mù. Đừng khiến tôi phải đấm anh thêm vài lần nữa nhé!
Mạnh từ từ bước vào, Khiết Nhã vẫn ngồi bất động. Anh bước tới từ phía sau và ôm chặt lấy cô:
- Nhã … Anh đã về đây!
- Anh đấy à?
- Em à, Khải An đã nói hết cho anh. Tại sao em lại đặt với anh câu hỏi đó? Lẽ nào em nghĩ tình cảm của anh sẽ thay đổi trước khi và sau khi em làm phẫu thuật ư?
- Yêu một người mù không ích lợi gì đâu. Em không xứng đáng!
- Anh là người đã mong em làm phẫu thuật nhất. Bởi vì dù thắng hay thua, mình cũng là kẻ chiến thắng được căn bệnh. Quan trọng là em được sống. Biết không?
Tiến Mạnh mỉm cười, xoay bờ vai Khiết Nhã lại rồi nhìn cô bằng cặp mắt âu yếm. Và đôi mắt của cô cũng cử động, ngước lên nhìn anh, nhoẻn cười. Tuệ Lâm và Khải An bước vào vỗ tay:
- Vở kịch kết thúc rồi nhé!
Mạnh tròn xoe mắt rồi quay lại nhìn Tuệ Lâm và Khải An, ai cũng nhoẻn cười nhìn anh. Khải An nói:
- Đúng là đã có một cuộc phẫu thuật diễn ra. Nhưng Trần Khải An này đã xuất sắc hoàn thành. Không để lại bất cứ di chứng nào.
- Như thế có nghĩ là …
Khiết Nhã bật cười với vẻ mặt ngẩng ngơ của người yêu rồi âu yếm đặt nụ hôn lên môi anh khẽ nói:
- Có nghĩa là em vẫn đang nhìn anh bằng chính đôi mắt của em và thấy hết những gì nãy giờ anh làm.
- Sao lại gạt anh?
- Em muốn biết anh có cảm giác thế nào nếu lần phẫu thuật này thất bại thôi. Đó cũng là điều bất ngờ em muốn dành cho anh cơ mà. Anh không giận em chứ?
Tiến Mạnh lắc đầu, khẽ rút chiếc hộp nhỏ xíu trong túi ra. Mọi người há hốc mồm ngạc nhiên, cả Khiết Nhã cũng vậy. Anh bắt đầu quỳ xuống và trịnh trọng:
- Vậy thì anh còn điều bất ngờ hơn muốn dành cho em
- Xem ra điều này còn bất ngờ hơn nữa.