Hai người hai lối đi. Sân bay hàng nghìn người qua lại nhưng hai người hai lối làm sân bay thêm một mảng u uất, chia tay vì thiếu niềm tin dành cho nhau hay thực sự tình yêu đó vẫn chưa lớn đến mức độ cần thiết. Nam đã gieo biết bao niềm vui và hi vọng về một gia đình hạnh phúc trước mắt Yến, để rồi cô cũng say đắm trao hết những gì quý nhất đời con gái cho anh. Và kết thúc cho thời gian đẹp trong mơ ấy là một lời chia tay lạnh lùng mà người đàn ông những tưởng sẽ mang lại hạnh phúc suốt đời cho cô thốt lên. Yến thấy mình thất bại vô cùng. Tuệ Lâm lái xe, hỏi Bảo Yến:
- Sao? Có thực hiện được những nụ hôn lãng mạn ấy không?
- Cậu nghĩ nó sẽ xuất phát từ anh cậu à?
- Sao vậy?
- Không có gì. Lái xe đi!
Lâm vẫn phải đến M&N xem xét tình hình công ty dù ở công ty mẹ đã chuyển người khác đến thay thế Khiết Nhã trong thời điểm này nhưng Tuệ Lâm vẫn là một thành viên được Nhã bổ nhiệm chịu phụ trách quản lí và sắp xếp các mặt hàng mới, sao cho vừa mắt. Công việc cuối năm bận rộn khiến cô cũng quên hẳn chuyện chơi bời thâu đêm hay nghĩ vở vơ đến những chuyện mà cô cho là không đâu. Đã gần chiều, mọi người đã bắt đầu đổ ra đường chuẩn bị chơi Noel. Cái lạnh se se ở miền Nam không đến nỗi quá khắc nghiệt, cái lạnh đó chỉ khiến người với người xích gần nhau hơn mà thôi. Bảo Yến từ sau khi tiễn Khoa Nam về thì tinh thần khó đoán, vui buồn lẫn lộn lại hay nổi cáu. Hôm nay lại là Noel, nếu không ngồi ở nhà chat với Khoa Nam thì cũng đi say sưa chè chén với lũ bạn trong trường Đại Học. Lâm nghĩ thế, cho nên cô định bụng, dù muốn hay không cũng phải lang thang một mình đêm Noel rồi.
Duy không nghĩ công việc của anh hôm nay hoàn thành sớm và đúng giờ. Nhưng có vẻ như công việc hôm nay muốn được hoàn thành xong sớm thì phải. Cố làm chậm thế nào thì nó cũng kết thúc. Nhìn đồng hồ rồi lại nhìn điện thoại, ngó qua lịch làm việc. Chợt nhận ra rằng Duy cũng không có kế hoạch đón lễ Noel nào ra trò. Sau vài lần lấy điện thoại ra rồi lại để xuống bàn, nghĩ ngợi một lúc, anh cầm điện thoại lên và điện thoại cho Tuệ Lâm. Cũng may đầu bên kia nhấc máy ngay:
- Là anh đấy à?
- Chào cô.
- Có chuyện gì thế?
- À … Chỉ muốn nói Merry Christmas thôi mà!
- Cảm ơn. Giáng Sinh vui vẻ!
- Cô không đi chơi à?
- Chắc là không. Xong việc thì tôi về nhà!
- Mấy giờ cô tan?
- Khoảng giờ.
- Vậy là còn ’ nữa à?
- Chắc là vậy. Còn anh?
- Núi công việc chắc giam tôi ở trong phòng này tới khuya.
- Vậy thôi chào nhé!
- Chào!
Làm gì có núi công việc nào? Anh chàng đã xong việc từ sớm. Duy đứng dậy và rời khỏi công ty!...
Lâm cũng đã xong việc. Cô vừa dắt xe đạp điện ra cổng đã thấy Tiến Mạnh và Khiết Nhã lái xe tới chờ sẵn. Tuệ Lâm mỉm cười:
- Anh chị đi đâu thế?
- Rủ em đi chơi cùng. Biết em cũng không có bạn! Thôi thì đón Noel này cùng chị và Mạnh nhé!
- Ơ … Không sợ em làm kỳ đà cản mũi anh chị à?
Mạnh cười giòn giã:
- Ừ thì em có làm kỳ đà thì cũng làm kỳ đà một đêm nay thôi. Anh chị có cả đời để hạnh phúc bên nhau kia mà. Phải không em yêu?
- Em đừng ngại. Chị và Mạnh đã tới đây nghĩa là phải bỏ ra những giây phút riêng tư đó để đi chơi với em chứ. Có phải không nào?
Lâm hơi ngại tí nhưng cô biết nếu không đi thì cô cũng chẳng làm biết làm cách nào để qua đêm nay. Với bản tính thích vui vẻ thì khó mà bỏ lỡ cơ hội này. Ngồi phía sau xe, Lâm vẫn nhìn vào điện thoại. Không hiểu sao trong những lúc này, cô lại nghĩ đến Đoàn Duy. Nghĩ nhiều lắm. Trông những cử chỉ âu yếm của Mạnh và Nhã, dù cả hai đã cố gắng hạn chế vì biết sau lưng có Tuệ Lâm nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy xót. Cô chẳng hiểu Đoàn Duy nghĩ về cô thế nào mà lại chỉ lúc say xỉn mới dịu dàng còn lúc tỉnh táo lại lạnh lùng với cô. Đoàn Duy nghĩ gì???
…….