Tuệ Lâm ngừng lại, cô nghe tim mình đập thình thịch. Cô không quay lại nhìn Đoàn Duy mà vẫn tiếp tục bước vào xe. Duy cũng cảm thấy thất bại khi Tuệ Lâm đã không phản ứng gì. Duy đứng lặng ở đó khá lâu khi cảm giác bị từ chối bao trùm. Anh chàng lại rơi vào trạng thái khó tính và hay gắt gỏng. Khiết Nhã ngày trở lại công ty được mọi người chào đón nồng nhiệt, cô vẫn còn khá gầy vì sụt cân nhiều nhưng không giảm bao nhiêu sắc đẹp như một hoa hậu của mình. Đã vậy, mọi người còn trầm trồ ngạc nhiên trước chiếc nhẫn đính hôn trên tay…
- Vậy là giám đốc lần này sau khi khỏi bệnh cứ tưởng sẽ không xa chúng ta, lần này thì sắp xa luôn rồi.
- Các bạn nói đi đâu vậy. Có chồng thì có chồng, anh ấy có bắt tôi rời xa mọi người đâu.
- Thật vậy sao?
Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì Khiết Nhã không thấy Tuệ Lâm đâu. Tìm mãi thì cô mới thấy cô nàng kia đứng trên sân thượng mặt đăm chiêu nhìn trời nhìn đất. Khiết Nhã ho một tiếng phá vỡ không gian im lặng, Tuệ Lâm giật mình:
- Chị Nhã
- Trốn việc lên đây làm gì thế? Tháng này chị sẽ trừ lương em.
- Em chỉ mới lên thôi mà.
- Sao? Lại có chuyện gì đây?
- Có gì đâu.
- Mặt em nói lên hết rồi. Lại lùm xùm với Đoàn Duy đúng không?
- Hắn là con người kỳ cục.
Tuệ Lâm tức tối kể lại cho Khiết Nhã nghe.Duy kể từ vụ đó thì cứ lạnh như tảng băng chỉ tập trung vào công việc và âm thầm theo dõi bà Quế cũng ông Trần Kiên. Đã lâu rồi Duy không đi ăn tối cùng bà Quế, cả hai đi ăn ở nhà hàng. Bà Quế nói:
- Lúc này không thấy con liên lạc với Tuệ Lâm nữa…
- Cô ấy chỉ thân với mẹ. Không có thân với con. Con không biết.
- Cái thằng này… Sao lại ăn nói như vậy? Không nhờ con thì làm sao mẹ biết Tuệ Lâm. Con bé là người tử tế nhất từ trước tới nay với con mà mẹ biết đấy. Mà mẹ cũng đã để ý cái cử chỉ con lo lắng thế nào khi con bé ngất xỉu hôm nọ rồi, con đừng cố giấu. Con có đôi mắt không biết nói dối đâu!
- Tùy mẹ thôi. Đừng nhắc tới cái tên đó. Con không muốn buổi tổi của mẹ con mình mất ngon.
- Con thì lúc này lúc khác. Chẳng ai hiểu được con.
- Hiểu con chẳng để làm gì mẹ ạ. Mẹ là người sinh con ra mà không hiểu được con thì làm gì có ai hiểu được con.
- Không để ai hiểu mình thì con chẳng có ai để chia sẻ. Con không biết buồn hay cô đơn hả Duy?
- Mẹ mặc kệ con đi.
- Đoàn Duy… Mẹ là mẹ của con.
- Mẹ đừng nói câu đó nữa. Nếu mẹ muốn nói như vậy mà con chịu quay đầu lại thì hãy giữ tư cách đúng với một người mẹ cho con đi.
- Ý con là gì?
- Con không ngăn cấm mẹ có quan hệ trên mức bạn bè với bất cứ người đàn ông nào… Ngoại trừ Trần Kiên.
Duy bực mình uống hết cả ly rượu rồi dịu giọng:
- Con xin lỗi mẹ. Con nặng lời quá!
- Không. Mẹ không giận con đâu.
Không khí căng thẳng làm bữa ăn cũng chẳng ngon lành bao nhiêu dù chi phí thì không ít. Bà Quế tỏ vẻ rất buồn và hối hận nhưng Duy biết chỉ là ngoài mặt chứ chẳng thấm thía gì. Tiến Mạnh và Khiết Nhã cùng nhau đi siêu thị mua sắm, Tiến Mạnh nói:
- Ở đây không phải là phương Tây, đón năm mới kiểu này chưa phải là chính thức đâu.
- Nhưng chúng ta đều đã từng sống ở nước ngoài cơ mà.
- Em nói ai?
- Anh, em, Duy và Lâm.