Con người còn chia ra ba bảy loại, đều có chỗ khác nhau, công thụ cũng không ngoại lệ.
———
“Này, ông chủ, anh có biết trung khuyển có nghĩa là gì không?”
Khi Vu Nhược Tường nghe được câu hỏi này của Khang Tích thì lập tức quay đầu lại, giật mình hỏi:
“… Hở?”
Anh sửng sốt một lát rồi lập tức sầm mặt:
“… Nghe được từ chỗ Tiểu Ưu hả?”
“Vâng. Em hỏi chị ấy trung khuyển là gì, chị ấy liền nói anh chính là trung khuyển.”
“…”
Dựa theo cách nói của cô ấy thì chính là: ‘Cái gọi là con người còn chia ra ba bảy loại, mỗi người có một điểm riêng biệt, công thụ cũng không ngoại lệ’.
Vu Nhược Tường liền thuận miệng hỏi:
“Vậy Hạ Trăn thuộc loại nào?”
“Hạ Trăn á…”
Tiểu Ưu đứng dưới ánh mặt trời nheo mắt lại.
Tối nay Hạ Trăn đi cùng Tiểu A và mấy người bạn ra ngoài chơi, Vu Nhược Tường ở nhà một mình liền mở máy tính lên, tìm được trang web mà Tiểu Ưu đề cử, ai ngờ được vừa đi vào một chút đã nhìn thấy mấy bức ảnh và video đồng chí khiến người ta muốn phun máu mũi.
Cái gì đây?!
Cuối cùng tìm trong thanh mục lục bên phải thấy được diễn đàn giao lưu, kích vào mới nhìn thấy bài post thảo luận mà Tiểu Ưu nhắc đến: Bàn luận về thụ quân.
Trong bài post ấy liệt kê rất nhiều loại tiểu thụ, Vu Nhược Tường kéo thanh cuộn trang lên, thanh cuộn giống như kéo đến vô tận, mãi không thấy điểm cuối đâu. Anh tìm kiếm đặc điểm của Hạ Trăn giữa vô vàn loại miêu tả, liền gặp được một loại khá tương đương.
Dụ.
Chủ động quyến rũ công đến OOXX với mình, ngay cả tiếng thở dốc cũng mang theo khá nhiều sự quyến rũ, đãng mà chủ động.
Vu Nhược Tường vừa nhìn thấy định nghĩa này liền thực sự vỗ bàn khen ngợi, nói quá đúng!
Nhớ lại ngày hôm qua, Hạ Trăn lúc ăn cơm tối cũng không chịu yên, đang ngồi ở đối diện Vu Nhược Tường lại bất chợt vươn chân ở dưới gầm bàn khều khều đùi anh lúc có lúc không.
“Hạ Trăn… Đừng nghịch!”
Anh chỉ có thể bưng bát cơm thấp giọng kêu cậu.
Cái tên kia lại hoàn toàn không hối lỗi sửa đổi, còn táo tợn hơn vươn ngón chân về phía trước, tiếp tục vươn về phía trước, cũng sắp tiến sát đến vùng then chốt. Vu Nhược Tường nhìn cái mặt tươi cười ra vẻ vô hại này của cậu, chỉ có thể nghĩ đến hai chữ: Háo… sắc…
Anh ho một tiếng, đôi mày nhíu lại.
Hạ Trăn buông đũa, mỉm cười rạng rỡ như hoa nở với anh,
“Này, anh đang nghĩ cái gì thế, vẻ mắt sướng đến như vậy…?”
Mặt Vu Nhược Tường đỏ bừng, anh gắt một câu:
“Anh sướng chỗ nào?”
Lần này là trúng luôn vào suy nghĩ của yêu tinh kia rồi, cậu cười đến mức mắt cũng cong cong, kéo Vu Nhược Tường vào phòng ngủ.
“Vậy đi nào, ông đây cho anh sướng.”
Lôi kéo anh ngã nhào xuống giường, Hạ Trăn ngẩng đầu lên liếm môi anh.
Bữa ăn còn chưa giải quyết xong, đã tăng vọt. Cởi quần Vu Nhược Tường ra cúi đầu xuống bắt đầu hầu hạ, làm được một nửa cậu còn ngẩng đầu lên liếm môi, cười nhẹ một tiếng:
“Kẹp anh đến không giới hạn luôn…”
Vu Nhược Tường lúc đầu còn chưa nghe rõ, sau đó khi hiểu được ý tứ của Hạ Trăn thì lập tức đỏ mặt.
Thì ra chữ đầu tiên đọc lên mới là đúng. Có ‘ám hiệu’ này rồi, Hạ Trăn cũng không nói nhiều thêm nữa, đầu cúi xuống nhanh chóng dùng miệng làm tiếp…
…
Không được tự nhiên.
Rõ ràng là thích nhưng lại không chịu thừa nhận, nói không đúng với lòng mình, lòng tự trọng rất mạnh, có lúc khó tránh khỏi độc miệng nhưng tấm lòng lại rất tốt.
Hình như hoàn toàn không có chút nào là không được tự nhiên.
Người như cậu ấy, lúc muốn là muốn, khi không muốn thì cũng vẫn muốn, nếu như nói độc miệng thì có lẽ là còn có một chút.
Ví dụ như có một lần, Hạ Trăn đến tiệm chơi lại đúng lúc Tiểu Ưu đang không được vui lắm. Mọi người đang ngồi tụm lại một chỗ muốn an ủi, nhóc kia lại tùy tiện nói một câu:
“Nào nào, cô gái có chuyện gì không vui thì nói ra để mọi người vui vẻ một chút.”
Tiểu Ưu thiếu chút nữa bị cậu chọc tức đến bùng nổ.
Lại ví dụ một lần khác, có một lần gây sự không được vui vẻ gì với Vu Nhược Tường. Thực ra trong lòng cậu đã sớm không còn giận rồi, nhưng lúc nằm trên giường thân thiết được một nửa, lúc cậu cúi đầu nhìn thấy phân thân đã cứng lên của Vu Nhược Tường liền oán hận vỗ vỗ.
“Nói cho anh biết! Hai chúng ta đang cãi nhau đấy, cái đồ hư hỏng này của anh ít vểnh lên đi!”
…
Nữ vương, nóng nảy.
Tính tình nóng nảy, hành vi táo bạo, cá tính nữ vương, khí thế cực mạnh, thường thích chèn ép ăn công gắt gao.
Nóng nảy thô lỗ cộng thêm nữ vương sao?
Vu Nhược Tường đọc ví dụ được đưa ra trong bài post: “Tôi con mẹ nó mỗi đêm đều bị anh hành đến dạng này thì sớm muộn gì cũng bị anh giết chết, sau này anh có còn muốn lên giường tôi nữa hay không? Anh cút ra phòng khách nằm lên sô pha của anh đi, không có lệnh của tôi thì không cho phép quay về phòng! Nếu anh dám quay về cẩn thận tôi thiến rồi phế anh luôn! Quay ra sau, bước đi!”
Khí thế nữ vương mười phần.
May mắn là… Hạ Trăn còn chưa đạt đến cảnh giới này.
Vu Nhược Tường lau mồ hôi trên trán, nếu như ngày nào đó Hạ Trăn biến thành như vậy, có lẽ những ngày lành cũng anh cũng đã đến hồi kết thúc. Tình hình hiện tại xem ra tất cả vẫn còn khiến người ta vừa lòng, tính nữ vương của Hạ Trăn cùng lắm cũng chỉ là áp Vu Nhược Tường rồi tàn bạo nói:
“Nói nhảm ít thôi, anh ngoan ngoãn động đi!… Mẹ nó hôm nay anh không ăn cơm à!?”
…
Còn gì nữa? Đáng yêu? Ừm, đại khái là cũng có.
Đầu óc cậu trước nay luôn thiếu chín chắn, lời nói ra khiến người ta kinh ngạc là chuyện thường. Tiểu Ưu và Khang Tích từ sau khi quen cậu thì đều thích nói chuyện với cậu, bởi vì so với Hạ Trăn thì Vu Nhược Tường quả thực giống như một khúc gỗ luôn im lặng. Tiểu Ưu cũng thường khen cậu rất đáng yêu.
Mà ngoại trừ câu ‘Kẹp anh đến không giới hạn luôn…’ kia, Hạ Trăn còn thường xuyên treo một câu khác ở bên miệng:
“Không được đùa giỡn vô trách nhiệm, tôi là người đàn ông đã có gia đình rồi. Hừm hừm ~”
…
“Em về rồi đây!”
A – cậu ấy về rồi! Vu Nhược Tường vội vàng tắt máy chạy ra.
“Về rồi hở?”
Hạ Trăn đứng ở huyền quan cởi giày.
“Ai nha mệt mỏi quá, mệt mỏi quá.”
Toàn thân đầy mùi rượu.
“Đi uống rượu?”
“Tiểu A có tâm sự, nói là cãi nhau với người yêu rồi đòi chia tay, kêu bọn em đi uống rượu với cậu ta.”
“Ừm, sau đó thì sao?”
“Nói một lúc lâu còn không phải là chính cậu ta làm mình làm mẩy sao, còn chưa uống được mấy chén thì người yêu cậu ta đã đến đón cậu ta về. Người ta đối xử với cậu ta khá tốt, cậu ta lại giống như họng súng đã lên đạn vậy, anh nói xem có phải là cậu ta rảnh quá nên kiếm chuyện không?”
— Lại bắt đầu độc miệng, được rồi, anh biết là em không được tự nhiên.
Hạ Trăn lau lau mái tóc ướt đẫm đi ra khỏi nhà tắm.
“Ai – tắm rửa xong thật là thoải mái mà.”
Vu Nhược Tường mỉm cười, nhân lúc phòng tắm còn chưa tan hết hơi ấm cũng chạy vào tắm luôn. Không ngờ đến lúc đi ra, anh liền thấy Hạ Trăn ngồi trước máy tính nhìn anh cười quỷ dị.
“Cái loại này, phải hai người cùng xem mới có tình thú chứ…”
Vu Nhược Tường nhất thời không hiểu lời Hạ Trăn nói, đi đến trước máy tính mới thấy trang chủ mà Hạ Trăn vừa bật lên, trên trang chủ đều là mấy hình ảnh và video cực lớn đầy khiêu khích.
“A! Cái này, không phải… Anh không xem mấy thứ này…”
Xong rồi, không biết phải nói như thế này.
Ôi mình đúng là đồ ngốc, quên mất rằng những trang từng xem qua đều được cài đặt sẽ nhảy ra trang chủ vào lần khởi động sau.
“Thế nào… Anh có học được chiêu nào không?”
Hạ Trăn mỉm cười bắt đầu dính lên người anh.
“Cho anh cơ hội biểu hiện đây.”
— Cậu ấy dụ. Cậu ấy dụ, cậu ấy dụ, cậu ấy dụ.
…
Khá tương đương là, cậu ấy dường như tập hợp rất nhiều đặc tính lên người mình. Thụ như thế này, rốt cuộc là loại nào chứ?
Ngày hôm sau, Tiểu Ưu trịnh trọng gật đầu, đưa ra đáp án chỉ có hai chữ: Yêu nghiệt.
— To be continued —