Tôi thích anh như thế, anh chỉ thích tôi một chút thì sẽ chết sao!?
———
Hạ Trăn vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Lúc đến Hamo thì Vu Nhược Tường và Hạ Tư Tông đều có mặt, hai người ngồi ở chiếc bàn bên cửa sổ đang bàn bạc gì đó. Tiểu Ưu ngồi ở trước quầy bar thì vẫy vẫy tay với cậu, ra hiệu kêu Hạ Trăn qua đây.
“Khi ông chủ vẫn chưa đến, lúc tôi đưa đồ uống cho người kia thì nhận ra đồ Hugo Boss gã mặc là đồ giả, đồng hồ trên cổ tay cũng không giống hàng thật. Kẻ có tiền lại khoác hàng nhái trên người, cái này không phải rất kỳ lạ sao?”
Hạ Trăn ngồi vào trong quầy bar, thấp giọng hỏi:
“Hàng nhái? Cậu xác định là cậu không nhìn nhầm chứ?”
Tiểu Chậc lưỡi.
“Cái khác tôi không dám nói, nhưng cái này thì chị đây tuyệt đối là dân chuyên nghiệp. Hàng thật hay giả chỉ cần cho tôi nhìn kỹ thì đảm bảo có thể phân biệt được, tuyệt không thể sai!”
“Vậy đồ ngốc kia có biết rõ không?”
Hạ Trăn đưa mắt nhìn sang bên kia, anh ta còn đang cực kỳ hưng phấn mà nói chuyện với tên mù Tông.
“Ông chủ á, cậu biết đấy, là một người liền lành thôi. Nếu không có bằng chứng thì có nói cho anh ấy nghe, anh ấy cũng sẽ không tin đâu.”
Hạ Trăn lại liếc mắt nhìn sang bên kia một cái:
“… Bị người bán còn không biết, lại còn ngoan ngoãn đếm tiền cho người ta.”
“Được rồi, lúc nãy tôi đã nhìn kỹ vào bàn của bọn họ. Ông chủ đưa cho gã một cái bọc gói kín, không rõ bên trong là thứ gì.”
“Mẹ nó! Đã đưa cho gã rồi à?”
Bên trong là tiền đấy.
“Xuỵt – cậu nhỏ giọng một chút. Gã đang đi sang bên này!”
Tiểu Ưu ấn đầu Hạ Trăn xuống. Hạ Tư Tông lướt qua phía trước quầy bar, đi vào WC.
Hạ Trăn giãy ra bám sát theo.
Thằng cha kia không có đi vào WC mà đứng trong một góc không có ai ở bên ngoài WC nhấn điện thoại, lén lén lút lút, nhất định là không có chuyện gì tốt.
Hạ Trăn ngồi xổm bên cạnh nghe lén –
“Vâng vâng, đại ca… Vâng vâng vâng, hôm nay nhất định sẽ có! Tiền đã đến tay, anh cứ yên tâm!…”
Nghe thấy tiếng điện thoại ngắt máy, Hạ Trăn lập tức đi vào bên trong, giả vờ như đang đi vào trong WC. Hạ Tư Tông cũng không để ý, cất điện thoại di động rồi đi ra bên ngoài.
Thấy bộ dáng đức hạnh này cùng với cái mặt hèn mọn của hắn, Hạ Trăn cảm thấy mình sắp nôn ra rồi.
Cậu theo đuôi hắn rồi lại nấp sau quầy bar giống như lúc trước. Hắn quả thực là có ý muốn đi, hai người đứng dậy còn cười nói khách sáo. Vu Nhược Tường vỗ vỗ vai hắn.
“Không sao đâu, đồ uống để tôi đãi. Cậu nhanh nhanh về nhà xử lý mọi chuyện cho xong xuôi đi.”
Hạ Tư Tông cũng ra vẻ cười cười:
“Cảm ơn cảm ơn, lần này đều nhờ có cậu!”
“Hạ Trăn!? Sao cậu lại đến đây?”
Vu Nhược Tường đi đến chỗ quầy bar rồi mới nhìn thấy Hạ Trăn.
“Đã kêu cậu ở nhà đừng có chạy khắp nơi rồi mà!”
Mắt thấy tên mù Tông đã chạy đến chỗ cửa.
“Vậy tôi đi trước đây.”
“Được được, vậy tôi không tiễn -”
Vu Nhược Tường ngoảnh đầu, gương mặt tươi cười hòa ái.
Không được – nếu không hành động thì sẽ không còn kịp nữa!
Hạ Trăn không suy nghĩ thêm một phút nào mà lao thẳng ra ngoài, xô tên mù Tông vừa mới đi ra khỏi Hamo ngã nhào xuống đất. Lần này cậu tấn công đột ngột từ phía sau cũng rất mạnh, tên mù Tông không kịp đề phòng liền ngã nhào xuống đất. Hắn quay đầu lại nhe răng trợn mắt thét lên với Hạ Trăn:
“Mày là ai hả?! Làm cái gì thế?”
Hạ Trăn ngồi khóa trên người hắn, nói thế nào cũng không chịu buông tay. Tên mù Tông thấy Hạ Trăn đưa tay muốn cướp cái gói của gã liền vội vàng ôm chặt gào to:
“Mày làm gì đây?! Ăn cướp! Cứu, cứu mạng với -”
Vu Nhược Tường vội vội vàng vàng chạy theo ra, một tay nắm lấy cánh tay Hạ Trăn quát lớn:
“Hạ Trăn! Cậu đang quậy cái gì hả!”
Hạ Trăn không thèm để ý, lấy điện thoại di động từ trong túi ra bật đoạn ghi âm cuộc nói chuyện vừa rồi của tên mù Tông trong WC lên. Vu Nhược Tường không hiểu gì cả, ngơ ngác nghe cuộc ghi âm trong điện thoại.
Tên mù Tông vừa nhìn đã biết là không ổn, vung nắm đấm lên đánh một cái lên cằm Hạ Trăn, sau khi đẩy Hạ Trăn ra thì nhanh chân bỏ chạy. Hiện tại mọi chuyện đã bại lộ, gã cũng không cần bạn tâm đến chuyện gì khác nữa, dù sao thì tiền cũng đã cầm đến tay. Ba mươi sáu kế đương nhiên chạy là thượng sách.
Hạ Trăn bị đẩy một cái ngã ngồi xuống đất, cằm vẫn còn đau dữ dội.
“Mẹ nó!”
Không chút suy nghĩ đã lập tức nhanh chân đuổi theo, đằng sau dường như còn nghe thấy tiếng của Vu Nhược Tường:
“Đừng đuổi theo! Đừng -”
Chỗ đau trên mắt cá chân còn chưa khỏi, nơi dán thuốc cao chữa xương không ngừng nóng lên, fck, sao lại đau thế chứ! Cậu vừa đuổi vừa kêu:
“Ăn cướp – mọi người ơi, bắt cướp –!”
Dùng toàn bộ sức lực đuổi theo, cuối cùng chân cậu cũng mềm nhũn, kêu ‘A’ một tiếng rồi ngã xuống đất, một chiếc giày cũng bị văng ra.
Tên mù Tông vội vàng cuống quít chạy đi, Hạ Trăn ở bên này vừa ngã, gã ở đầu kia đã bị người qua đường tốt bụng bắt được.
“Cậu sao rồi? Ngã có đau không! Chân có đau không?”
Vu Nhược Tường chạy theo đằng sau cậu, thấy cậu ngã sấp xuống thì cũng vội vàng ngồi xổm xuống đỡ cậu. Hạ Trăn chạy đến mức mồ hôi toát ra đầy đầu, tựa vào trong lòng Vu Nhược Tường há miệng thở dốc.
“- Đau đau đau!”
Có lẽ là vì chạy quá nhanh, chỗ bị thương trên mắt cá chân lúc này vừa nóng lại vừa đau, Hạ Trăn chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, chóng mặt đến mức trời đất cũng như đảo lộn. Vu Nhược Tường nghe vậy, sau khi chậc lưỡi một cái liền cõng cậu lên lưng.
“Đã sớm nói cho anh biết, anh lại không chịu tin tôi.”
“…”
Người ở trên lưng bắt đầu lải nhải.
“Anh nói xem còn có người ngốc như anh không? Vừa nhìn đã biết ngay gã không phải người tốt, chỉ có mấy tên ngốc còn sót lại như anh mới bị người bán còn không biết. Lần này đơn giản là còn lấy được tiền về, lần sau thì sao? Tôi nói gã có gì tốt, sao anh lại tin gã mà không tin tôi? Anh còn mắng tôi nữa, tôi đây quậy cái gì hả? Anh còn đối xử với tôi vậy nữa, còn có người như anh chắc? Tôi thích anh như thế, anh chỉ thích tôi một chút thì sẽ chết sao?!”
Vu Nhược Tường nghe vậy liền ngẩn người, bước chân cũng bất giác chậm lại, người ở trên lưng lại không hề chú ý đến.
Đại khái là nói liền một hơi cũng thấy mệt mỏi, Hạ Trăn giống như một con thú nhỏ gục lên vai Vu Nhược Tường:
“Vu Nhược Tường, muốn về nhà.”
“Được.”
“Vu Nhược Tường, muốn ăn cháo…”
“Được, về nhà sẽ nấu cho cậu.”
“Vu Nhược Tường…”
“Ừ?”
“Không có gì.”
“… Cảm ơn.”
— To be continued —