Nhược Vũ đi đến gần cửa sổ, cô nhìn xuống, không thấy gì đặc biệt, cô ngạc nhiên hỏi
" cậu muốn tôi đến đây để làm gì" Nhược Vũ nói
" cô nhìn xuống đất đi, cô có thấy vườn hoa không" Hạo Thiên nói
Nhược Vũ cuối xuống nhìn thì chỉ thấy tấm nệm cao su, không hiểu tại sao nó lại nằm đó cô định hỏi thì đột nhiên cả người cô lau về phía trước, không thể cảng lại, cô lau thẳng xuống đất, cũng mai cô đã nắm lấy được bức trường
Hạo Thiên đã đẩy cô xuống đất, cô treo lơ lửng giữa tầng hai và mặt đất, nhìn xuống dưới, quả nhiên rất sợ, nhưng cũng không thể buông tay ra, cô cố sức để trèo lên, nhưng vẫn vô ích
Hạo Thiên nhìn thấy cô không chỉ không cứu mà ngược lại còn đứng ở trên bắt đầu điếm
dường như anh ta đang điếm xem bao lâu thì Nhược Vũ sẽ ngã xuống
đến mười, Nhược Vũ không thể cố nữa cô bỏ tay ra, rơi thẳng xuống đất
nhưng cũng mai có một bàn tay đỡ lấy cô, cô hoảng sợ chỉ biết nhắm mắt, khi mở mắt ra hóa ra mình vẫn còn sống, cô đã đè lên người La Thành
cũng mai lúc cô đang treo mình giữa không trung thì La Thành vừa hay đi về, nhìn thấy anh liền chạy đến, cũng mai đỡ được cô
Thấy mình nằm lên người La Thành, Nhược Vũ hoảng hồn ngồi dậy
" xin lỗi!.
anh không sao chứ" Nhược Vũ lo lắng hỏi
La Thành đứng lên, có hơi nhức người một chút nhưng không sao
" không sao" La Thành mặt hơi đau đớn nói
" tôi xin lỗi" Nhược Vũ thành thật nói
" không, không phải là lỗi của cô, tại anh hai của tôi cả, tính anh ấy như trẻ con, chỉ thích bài trò, không ngờ lần này lại xẩy ra chuyện này,! cũng mai có nệm không thì kiếp này coi như bỏ" La Thành bình thản nói
nhìn Nhược Vũ có chút ái nái, thấy trên tay cô có vết trầy xước, anh liền đoán ra được chuyện gì
" cô xin nghĩ việc đi, đừng cố nữa, càng cố chỉ càng làm tổn hại mình thôi, đây chỉ là bước đầu tiên, về sau còn dài dài" La Thành nghiêm túc nói
nghe mấy lời này Nhược Vũ cảm thấy có chút đáng sợ, Hạo Thiên đã qua sát thấy
chỉ khác là lúc này khuôn mặt anh không còn tươi cười như trẻ thơ mà là khuôn mặt lạnh lùng của một kẻ lập dị
về đến nhà, toàn thân nhức mỗi, cô chỉ ngâm mình trong bồn nước, cô nghĩ đến những lời La Thành nói, bất chợt cô muốn rút lui
cô nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, sau khi tắm xong cô ra ngoài, nhìn thấy quyển sách mà Hạo Thiên tặng mình hồi sáng, cô đi đến gần nó, định mở ra xem sao
thì đột nhiên bên trong là những chiếc lưỡi lam đầy máu, trang sách đã nhuộm màu đỏ tươi, cùng dòng chữ " Biến Đi" không hoảng hốt
sau khi bình tĩnh lại cô lại gần quyển sách, có chút bân khuâng!.
bỗng nhiên hình ảnh mẹ của cô đang nằm trong phòng cấp cứu hôn mê, cô càng thêm quyết tâm hơn
không thể bỏ cuộc được, đây là cách nhanh nhất để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ rồi
sáng hôm sau cô lại đến nhà Hạo Thiên, bước vào phòng Hạo Thiên thấy cô liền có chút kinh hãi
" xin chào tôi đến rồi" Nhược Vũ vẫn vui vẻ nói
" cô đến là được rồi" Hạo Thiên vui vẻ trả lời
nhìn thấy cô gái này Hạo Thiên có chút e dè!
Xuân Nguyệt thấy cô cũng có chút hứng thú không ngờ một cô gái mỏng manh như cô lại có thể quay lại cái nơi này một lần nữa
Hôm nay vẫn như hôm qua, Hạo Thiên vẫn bày trò với cô, dùng súng nước bắn cô khi cô đang làm việc, lúc cô đút đồ ăn thì phun cơm vào người cô
Nhược Vũ vẫn cố chịu, cô lấy khăn giấy lau đi, cô đi đến gần Hạo Thiên cầm theo một con robot
" tôi không biết cậu bầy trò như thế có vui không, nhưng nếu mục đích của cậu là muốn tôi từ bỏ thì xin lỗi!.
cậu đã lầm rồi, tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy" Nhược Vũ mạnh mẽ nói
Hạo Thiên thấy cô như thế lúc đầu có chút hoảng loạn nhưng rồi lại cười thật tươi còn vỗ tay như trẻ con " hay quá, hay quá, vậy là tốt rồi"
Nhược Vũ đập con robot xuống đất khiến cho người đó vở dụng
như một lời tuyên chiến với Hạo Thiên, ngày tháng này còn dài, cuộc sống của họ sẽ có biến đổi ra sao.