Hạo Thiên thấy cô như thế liền ôm vội cô vào lòng, đến mức này cô không thể im lặng được nữa cô vừa khóc vừa nói
" tại sao anh còn xuất hiện để làm gì chứ hả? anh chẳng phải đã bỏ rơi tôi rồi sao, anh còn đến đây trêu đùa mẹ con tôi để làm gì hả" Nhược Vũ oán trách nói
Hạo Thiên xiết chặt lấy cô anh hôn lên tráng cô " anh xin lỗi, lúc đó là do anh không nghĩ đến viễn cảnh này, anh chỉ nghĩ sau khi giải quyết mọi việc anh sẽ đến đón em về, còn sẽ cầu hôn em, như anh không thể ngờ rằng mình đến trễ một bước, anh đã phát điên lên vì không tìm thấy em" Hạo Thiên nghẹn ngào nói
Nhược Vũ chợt thức tỉnh khi nghe được lời này
{ anh ấy đã chờ mình ư}
Sáng hôm sau, Nhược Vũ vẫn mãi lo nghĩ đến chuyện hồi tối, cô không biết phải như nào đối với việc như vậy, đang đứng chiên trứng mà cứ suy nghĩ không tập trung nên cô đã làm khét cả trứng
" mẹ ơi mùi gì khét vậy mẹ" Tiểu Ngôn hỏi
" à thôi chết, mẹ quên" cô vội vàng tắt bếp đi
" sao hôm nay mẹ nghĩ cái gì mà không tập trung gì cả?" Tiểu Ngôn hỏi
" không có gì" Nhược Vũ an ủi con và nói
" nhưng mà trứng cháy rồi, sao mình ăn sáng đây mẹ?" Tiểu Vũ lại hỏi
" để mẹ chiên trứng mới cho con" Nhược Vũ nói
keng tiếng chuông cửa
" tiểu Ngôn con ra ngoài xem ai đến vậy? " Nhược Vũ nói
" dạ" Tiểu Ngôn nghe lời
thằng bé chạy ra mở cửa, hóa ra là Hạo Thiên
" là chú sao, mẹ ơi là chú Hạo Thiên đấy" Tiểu Ngôn nói
nghe thấy tên đấy cô liền đơ người ra
" chú đem đồ ăn sáng qua cho mẹ con nè" Hạo Thiên vui vẻ nói
" mẹ ơi chú ấy đem đồ ăn sáng qua, mẹ không cần làm đồ ăn sáng nữa đâu ạ, chú chú vào nhà đi" Tiểu Ngôn nói
" ukm" Hạo Thiên đi theo vào trong
thấy Nhược Vũ đước ngây người ở đó anh liền nổi hứng chọc cô ấy
" sao vậy? sao nhìn cô có vẻ thất thần thế?" Hạo Thiên nói
" không có gì" Nhược Vũ lạnh lùng nói
" sao vậy? sau lại đi hàng chứ? đêm qua hoạt động mạnh lắm à?" Hạo Thiên nói
{ anh là người biết rõ mà, muốn bạo gan tôi à} Nhược Vũ tức giận
" mẹ đêm qua em đã làm gì vậy mẹ?" Tiểu Ngôn ngây ngô hỏi
" không mẹ chỉ là!.
" Nhược Vũ nói
" tập thể dục à" Hạo Thiên lại nói
{ anh đúng là muốn bạo gan tôi đây mà tên khốn này} Nhược Vũ nghiến răng chữi thầm
" ukm đúng rồi con" Cô vui vẻ nói
" thôi chúng ta ăn sáng thôi " Hạo Thiên nói
" à cảm ơn anh đã đem đồ ăn sáng qua đây, giờ thì anh về được rồi đấy" Nhược Vũ nói
" à tôi muốn ăn cùng với Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn chú ở đây ăn với con được không?" Hạo Thiên hỏi
" dạ được, chú ngồi đây đi ạ" Tiểu Ngôn dẫn tay anh lại bàn ăn
" tôi lại phiền cô rồi" Hạo Thiên nói
thế là cả người cùng nhau ăn sáng, Nhược Vũ nhìn thấy Hạo Thiên và Tiểu Ngôn rất thân với nhau, trong suốt buổi ăn cô lại cảm thấy bản thân mình lại là người bị bỏ rơi mới đúng
trên đường đưa Tiểu Ngôn đến Trường Nhược Vũ đã hỏi Tiểu Ngôn
" tiểu Ngôn này, con thấy chú Hạo Thiên như thế nào?" Nhược Vũ hỏi
" chú ấy rất tốt ạ" Tiểu Ngôn vui vẻ trả lời
" vậy giữa cha Bân Bân và chú ấy con thích ạ hơn" Nhược Vũ hỏi
Tiểu Ngôn suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói " con không biết nữa, nhưng cảm giác ở bên chú Hạo Thiên lại vô cùng thân quen như cha Bân Bân vậy ă" tiểu Ngôn vô tư nói
" hôm qua chú ấy dẫn con đi đâu vậy" Nhược Vũ hỏi
" chú ấy dẫn con đi ăn gà rán, còn dẫn con đi chơi nữa, mẹ chú ấy chơi bóng rổ rất giỏi luôn, tay không cần nhìn lưới, rồi nhẹ nhàng ném như vậy nè" Tiểu Ngôn vừa nói vừa diễn tả
{ cũng đúng lúc đó quả nhiên anh ấy rất giỏi môn này} Nhược Vũ nghĩ thầm.